Thấy mọi chuyện không ổn và sợ Ngọc Vân bị tổn thương Thiên Phong đành đưa cô lên tầng hai. Phòng
“Ngọc Vân. Em vào phòng này nghỉ ngơi một chút, khi nào bữa tiệc bắt đầu anh sẽ đưa em xuống dưới.”
“Em biết rồi.”
“Anh sẽ gọi Lâm Di đến nói chuyện với em.”
Nói xong hắn hôn lên trán cô, rồi nhẹ nhàng quay mặt bước ra ngoài.
Sau khi Thiên Phong rồi khỏi thì có hai người đàn ông cao to xong vào phòng. Cô chưa kịp hô hoán lên thì đã bị họ đánh ngất, thế là Ngọc Vân được đưa đến một căn phòng khác.
Chỉ sau đó vài phút, có một người đàn ông dìu một cô gái khác vào phòng, cô gái này có gương mặt cùng vóc dáng giống y như Ngọc Vân.
Lúc này Hoàng Thiên Bá cùng với Thiên Phong ở đại sảnh tiếp khách. Một lát sau Hoàng Thiên Bá được hắn dìu lên sân khấu, nói lời trịnh trọng cảm ơn, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Thiên Phong định quay bước đi lên lầu, nhưng đã bị Hoàng Thiên Bá ngăn lại. Ông nói:
“Con cầm lấy ly rượu này, đến mời Ngạn Tống một chung rượu xã giao đi.”
Ông nhìn ly rượu màu đỏ tím trong tay, ánh mắt sâu xa như đang chứa một âm mưu mà chỉ có ông biết.
“Ba!...”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của ông, dù không muốn đi chút nào, hắn cũng phải dời bước. Hắn cầm lấy ly rượu trên tay ông từng bước đi về phía Ngạn Tống.
Ngạn Tống cũng đang miệng lưỡi không ngớt nói chuyện với những lãnh đạo cấp cao của những tập đoàn lớn, hòng tạo mối quan hệ thân thiết để sau này kiếm chác được mối làm ăn lớn - đó cũng là lý do ông ta mạo hiểm đến buổi tiệc này dù biết đối phương có thù không đội trời chung với mình.
“Chào chú Tống.”
Giọng nói vang lên phía sau, như có chút gì đó quen thuộc, ông ta nhíu mày quay đầu lại.
Cái mặt sững sờ vừa ngạc nhiên vừa hoang mang của Ngạn Tống làm Thiên Phong trở nên đắc ý, giả bộ ôn hòa với ông ta:
“Mời chú một ly.”
Nói xong hắn đưa ly rượu trong tay trước mặt Ngạn Tống, ép ông ta phải nhận lấy.
“Cậu ấy có lòng như thế thì ông nên nhận đi.”
“Ông có biết đây là ai không- tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế. Được người tài giỏi như cậu ấy mời rượu là vinh hạnh cho ông đấy.”
Bao nhiêu người đứng bên cạnh cứ phụ họa, miệng nói không ngớt khiến Ngạn Tống rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta đành đưa tay ra nhận lấy ly rượu.
Thật sự không ngờ đến cũng có ngày phải chạm mặt nhau trong tình cảnh này, biết vậy ông ta sẽ không đi đến đây.
Bây giờ đây Ngạn Tống biết mình đang rơi vào cảnh thất thế, không nhận thì người khác nhìn vào nói ông ta kiêu ngạo, thất lễ, còn nhận thì chẳng khác nào tự vả vô mặt mình- sự việc năm xưa để lại trong lòng mỗi người chỉ có một chữ hận.
“Mời!mời... Mời mọi người.”
Ngạn Tống một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Quan sát nhất cử nhất động của Ngạn Tống từ đằng xa, Hoàng Thiên Bá ánh mắt thâm sâu khó lường, buổi tiệc hôm nay chính là cho Ngạn Tống biết gậy ông đập lưng ông là như thế nào.
Ngạn Tống sau khi uống xong ly rượu thì tìm cách lảng tránh đi chỗ khác.
Nhưng chỉ một lúc cơ thể ông ta bắt đầu nóng ran, tim đập nhanh hơn lúc bình thường.
“Thiên Phong mày dám bỏ thuốc tao.”
Ngạn Tống tức giận, vội vã lia con mắt của mình ra mọi hướng nhằm tìm kiếm cô gái đi cùng ông ta. Đột nhiên phía sau có người lên tiếng, làm ông ta thảng thốt:
“Có phải ngài muốn tìm cô gái đi chung không ạ. Lúc nãy tôi thấy cô ấy đi lên lầu hai phòng rồi ạ.”
Người nhân viên phía sau, tiến đến gần Ngạn Tống, nói với giọng điệu chắc nịch.
Ngạn Tống hơi do dự, nhưng rồi cũng theo nhân viên đó đến phòng .
Khi đến nơi, người nhân viên đó cũng âm thầm cáo lui. Một mình Ngạn Tống bước vào phòng, thân thể ông ta lúc này cứ như bốc hoả, nhịp tim dồn dập khó chịu, đến khi nhìn thấy cô gái nằm trên giường với dáng vẻ khêu gợi, ông ta chẳng ngần ngại bổ nhào về phía cô gái...
Bên dưới đại sảnh, bầu không khí trên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Hoàng Thiên Bá bước lên sân khấu trịnh trọng nói:
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ của tôi, bấy giờ tôi xin mời mọi người lên hát một bài để thay đổi bầu không khí.”
Lời vừa dứt, một chàng trai trẻ tuổi, đã nhanh chóng bước lên sân khấu.
“hoan nghênh, hoan nghênh.”
Một tràn vỗ tay bắt đầu dồn dập
Lời hát vừa cất lên cũng là lúc màn hình lớn ở phía sau lưng của chàng trai trẻ sáng lên, rồi khoảng vài giây sau hình ảnh Hoàng Thiên Bá thời trẻ, lúc ông còn là tổng tài của Hoàng thị, rồi lúc ông kết hôn với Hàn Du, rồi đến cảnh ông ôm Hoàng Thiên Phong lúc ấy chỉ hai tuổi.
Những hình ảnh này càng được giọng hát làm cho càng nỗi bật, tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều dồn hết sự chú ý vào những hình ảnh trên màn hình lớn.
Màn hình lại tiếp tục với những hình ảnh Ngạn Tống, Hàn Du, Hoàng Thiên Bá ba người đứng chung một khung hình, rồi đến những ảnh Hoàng Thiên Bá bị áp giải vì tội tham nhũng.
Ngay lập tức bên dưới sân khấu bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bàn tán. Đến khi những hình ảnh Ngạn Tống kết hôn với Hàn Du được đưa lên thì những lời bàn tán ấy ngày một lớn dần.
Tiếng hát hoà cùng tiếng nhạc tiếp tục vang lên, thì bỗng nhiễn màn hình lớn trở nên đen kịt, âm thanh cũng im bặt theo, chiếc micrô trong tay của chàng trai trẻ cũng tắt.
Chàng trai trẻ nghi hoặc, nhìn về phía nhân viên phía sau hậu trường.
Người nhân viên mơ hồ lắc đầu, vội vàng chạy đi kiểm tra âm thanh. Nhưng chưa kịp đi thì màn hình lên lần nửa. Nhưng âm thanh vang lên không phải tiếng nhạc, mà là tiếng thở dốc ngân dài làm người ta đỏ mặt tía tai.
Do trục trặc âm thanh mà trong hội trường có chút hỗn loạn lại bỗng nhiên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều hướng mắt về màn hình lớn.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một nam một nữ trần trụi, quấn lấy nhau.
Video vô cùng sắc nét, người đàn ông tỏ ra vô cùng cuồng nhiệt, còn người phụ nữ thì không ngừng rên rỉ. Họ luân phiên thay đổi mọi tư thế, chính vì thế mà gương mặt của họ cũng dễ dàng lộ thiên trước tất cả mọi người.
Tất cả mọi người có mặt trong khán phòng đều cảm thấy khiếp sợ. Họ nghĩ rằng những hình ảnh này chỉ xuất hiện trong phim khiêu dâm thôi nhưng không ngờ trong không khí trang nghiêm như này những hình ảnh đồi trụy này cũng có mặt.
“Trời ơi! Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang sảy ra không.”
Một cô gái trẻ trong đám đông, cảm thán một câu rồi lấy tay che mặt lại.
“Ai lại ác như vậy chứ. Sao có thể chiếu những video này được chứ.”
“Tôi muốn buồn nôn quá.”
...
Người thứ nhất nói xong liền có người thứ hai, ba, tư... Đến cuối cùng tất cả mọi người trong khán phòng đều bàn luận rôm rả.
Những hình ảnh trên màn hình lớn ngày một trở nên rõ nét hơn.
“Nhìn xem, người đàn ông đó chẳng phải là Ngạn Tống của tập đoàn Ngạn thị sao?”
Một người trong đám đông hô to, làm thu hút ánh mắt của mọi người. Sau đó tất cả đều hết sự chú ý vào màn hình.
“Đúng rồi! Đúng rồi. Chính là ông ta.”
Tất cả đều ngạc nhiên khi biết nhân vật chính là Ngạn Tống.
“Mọi người nhìn kỹ xem cô gái đó chẳng phải là thiếu phu nhân của tập đoàn Thịnh Thế hay sao.”
Một người phụ nữ lại lên tiếng. Lúc này mọi ánh mắt đều chăm chú vào màn hình.
“Đó đúng là thiếu phu nhân của Thịnh Thế mà.”
Một người khác lại tò mò mà phán xét.
Tất cả phóng viên có mặt trong khán phòng này, đều hết sức ngạc nhiên. Họ cứ ngây ngốc nhìn nhau.
Lúc này, ở phía cầu thang, Lâm Di đang cùng với Ngọc Vân bước xuống. Hai cô gái xinh đẹp cùng nhau tỏa sáng, làm hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nếu Lâm Di là người hiểu rõ hết sự việc, thì Ngọc Vân dù có chút ngơ ngác khó hiểu nhưng cô vẫn tỏ ra khá bình thản.
Tất cả mọi sự chú ý đều nhắm vào Ngọc Vân:
“Tại sao lại có hai người giống nhau như thế.”
“Phong viên báo đài có lẽ nào đã lầm chăng. Thiếu phu nhân tập đoàn Thịnh Thế không hề ngoại tình.”
“Lần này có kịch hay để xem rồi.”
Hàng loạt tiếng xầm xì bàn tán xôn xao của mọi người văng vẳng bên tai. Hình như lúc này những cái máy ảnh cứ nhắm vào Thiên Phong và Ngọc Vân, bởi vì bây giờ biểu cảm của hai người trở nên đắc giá hơn hết.
Lâm Di đưa Ngọc Vân về bên cạnh Thiên Phong. Ngay khi Lâm Di muốn quay bước đi thì Thiên Phong lại đột nhiên lên tiếng:
“Em đưa Ngọc Vân về giúp anh được không?”
“Sao thế, tiệc chưa tàn mà.”
Ngay giây phút ấy, Ngọc Vân nhìn hắn có vẻ lạ, hình như trong đôi mắt chưa đầy ưu thương. Nhưng cô mặc kệ, cô cũng không mong muốn ở lại nơi hỗn tạp này.
Còn Lâm Di thì lại khác, vừa nhìn thoáng qua ánh mắt hắn, cô đã biết hắn không muốn để cho Ngọc Vân nhìn thấy cảnh tượng này vì hơn ai hết chính nó đã khiến Ngọc Vân phải chịu cảnh nỗi oan thấu trời, và cũng chính nó mới có những trận đòn roi thừa sống thiếu chết mà mỗi khi hắn lên cơn. Trong thâm tâm hắn không muốn một lần nữa khơi dậy nỗi đau trong lòng cô.
“Được rồi, em sẽ đưa cô ấy về.”
Lâm Di ngập ngừng một chút rồi cũng gật đầu. Cũng vì cô có vài điều muốn tâm sự với Ngọc Vân nên có lẽ đây là cơ hội.
Thiên Phong kéo Ngọc Vân vào lòng. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
“Bà xã, đợi anh về nhé. Rất nhanh thôi anh sẽ về với em.”
Hắn cúi đầu xuống ghế sát vào tai cô thì thào, Ngọc Vân cũng gật đầu, rồi cùng Lâm Di quay bước rời đi.