Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khoảnh khắc đó, không chỉ bọn người làm, ngay cả lão gia cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.
Thiếu phu nhân, cô có hiểu cảm giác đó không? Cậu ấy ở trong phòng cùng một người chết suốt ba ngày.
Cảm giác chết chóc và sợ hãi lan tỏa ròng rã nhiều ngày.
Cậu ấy còn nhỏ như vậy, không biết làm sao cầm cự được."
Lưu Họa yên lặng mặc nước mắt chảy xuống.
Thì ra trong lòng Lâm Thành Nhân lại có nhiều nỗi khổ thầm kín như vậy.
Lưu Họa, cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, khiến cho cô không thể thở nổi.
"Vậy hắn vẫn luôn kiềm chế trong lòng như vậy? Cho tới bây giờ không nói với bất kỳ ai sao?"
Chú Hiểu thấy cô rơi lệ vì Lâm Thành Nhân, trong lòng thở dài.
"Không có.
Thiếu gia sẽ không dễ dàng mang nỗi đau đớn trong lòng bày tỏ ra với ai, càng không bao giờ muốn nói cho người khác biết."
"Vậy...!Chú Hiểu, tại sao chú lại muốn nói cho tôi nghe những việc này?" Lưu Họa, không hiểu.
"Bởi vì Thiếu phu nhân là người có thể khiến cho thiếu gia mở rộng cửa lòng."
"Bản chất thiếu gia vẫn là hiền lành, là dịu dàng, như cậu ấy hồi nhỏ.".
"Thật sao?Tôi chưa từng thấy hắn cũng có lúc dịu dàng bao giờ."
Lưu Họa Y không hiểu, Chú Hiểu không trả lời, nhưng chỉ cười nói: "Tôi chỉ muốn nói với Thiếu phu nhân rằng, thiếu gia cũng không chỉ là có dáng vẻ mà cô thường thấy kia.
Cậu ấy cũng có một mặt dịu dàng, nếu có thể chú ý cậu ấy nhiều một chút, cô sẽ phát hiện thiếu gia không giống như cô tưởng tượng."
Nói đến đây, Chú Hiểu xoay người, nhìn ra ngoài cổng, một chiếc xe đang dần dần tiến vào, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
"Thiếu gia về rồi, Thiếu phu nhân cũng trở về phòng đi."
Lưu Họai gật đầu một cái, lòng đầy nghi hoặc.
Chú Hiểu bỗng nhiên gọi cô lại, trừng mắt với cô,"Thiếu phu nhân phải giữ bí mật, đây chính là bí mật giữa cô và lão già tôi đấy."
Lưu Họabật cười, gật đầu một cái, giơ tay làm một động tác biểu tượng OK.
Lâm Thành Công cùng Lâm Thành Nhân cùng
nhau trở về, khi Lâm Thành Nhân lên lầu thay quần áo, Lâm Thành Công phóng đến trước mặt cô, đè thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong chưa?"
Cô gật đầu một cái, "Đều đã chuẩn bị xong.
Chờ lát nữa tôi lấy đưa cho cậu."
Lâm Thành Công gật đầu cười tủm tỉm," Bên kia tôi đã liên lạc với mấy người bạn xong rồi, bọn họ nói chỉ cần tư liệu chuyển qua, là có thể bắt đầu ngay lập tức."
"Cậu không phải là tìm thám tử tư chứ ?" Lưu Họar nhíu mày.
Lâm Thành Công trừng mắt nhìn cô, "Nói cái gì vậy.
Thám tử tư bên đó sao lợi hại bằng bạn tôi."
Lưu Họa Y nhếch môi cười.
" Làm xong chuyện này có phải chị nên tưởng thưởng tôi một chút không?" Lâm Thành Công nháy nháy mắt, mặt đầy ý cười.
"Tôi mời cậu ăn cơm."
"Không thèm.
Bốn thiếu gia có sơn trận hải vị gì chưa từng thưởng thức đầu?.
Không được không được.
Đổi cái khác đi."
"Tôi tự mình xuống bếp thì sao.
Cậu có chắc chắn cậu muốn cự tuyệt?"
"A.
Không không không.
Cái này, cái này quá
được luôn.
Có thể ăn một bữa cơm mỹ nhân tự tay nấu, nói đơn giản là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."
Lưu Họa Y ha ha cười to.
Cái thằng nhóc này lại dùng thành ngữ lung tung rồi.
.