Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn muốn hành hạ cô một cách hung bạo, cho cô nếm mùi thống khổ!
Lưu Họa Y cong môi lên, mặt mày vui vẻ đến đối diện hắn, đặt mông ngồi xuống.
"Đại thiếu gia, có thể ăn cơm chưa?" Cô lần này đã thông minh hơn, không chủ động động đũa, mà hỏi hắn trước.
Trong khi Lưu Họa, âm thầm tự khen mình, chỉ nghe người đối diện nhàn nhạt nhả ra hai chữ: "Đứng lên."
Cô sửng sốt, "Tại sao?"
"Từ hôm nay trở đi, lúc tôi ngồi ăn cơm cô không được ngồi, chỉ được đứng ở một bên phục vụ tôi, gắp thức ăn cho tôi!"
"Cô, là nô lệ của tôi!"
Nghe vậy, Lưu Họadựng ngược đôi mày thanh tú xinh đẹp, cả giận nói: "Nô lệ? Lâm Thành Nhân anh ngủ chưa đã hả, mau cút nhanh lên lầu ngủ cho đã đi, đi mà mơ giấc Nam Kha của anh! Tôi không rảnh!"
"Thật khôi hài! Tại sao tôi phải phục tùng anh? Lâm Thành Nhân, anh là thằng tàn tật què tay đúng không? Lớn chừng đó rồi còn cần người khác gắn
thức ăn cho, sao anh không tự nhét anh vào bụng mẹ anh trở lại, tự sinh ra lần nữa đế có người hầu hạ cho?".
"Im miệng!" Lâm Thành Nhân mặt mũi âm u, lập tức đập bàn, nghe cô nhắc tới mình mẹ liền nổi giận, hắn từng bước ép tới gần Lưu Họay, "Lưu Họa” cô nghe rõ cho tôi, nghe rõ ràng từng chữ! Trên thế giới này người không có tư cách nói đến mẹ tôi nhất chính là cô!"
Hắn hung tợn, hai mắt đậm đặc hận ý, tựa như muốn nuốt sống cô!
Lưu Họa Y bị dọa, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới.
Nhưng trong nháy mắt, cô hất cằm lên, đôi mắt đen láy lóe lên một tia quật cường.
"Nếu cô không đồng ý phục vụ tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, chỉ có điều...Anh trai tốt Lưu Tử Đằng của cô..." Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu lên, cười khẩy.
Lưu Họay lập tức giống như quả cà chín nhũn, trong nháy mắt xìu xuống, "Được, tôi đồng ý!" Cô nhẹ giọng đáp ứng.
Cảnh kế tiếp chính là, Lưu Họa Y đứng bên cạnh Lâm Thành Nhân cầm đũa, ngón tay thon dài trắng trẻo của Lâm Thành Nhân tùy ý chỉ trỏ, cô liền gắp món ăn được chỉ định vào chén của hắn.
Hắn ăn rất hăng hái, cô đói đến choáng đầu
hoa mắt, lại còn phải nhìn hắn ăn...!
Chết toi, quá sức hành hạ người khác! Trong lòng Lưu Họa, tràn đầy uất ức.
Tự ngày cô biết Lâm Thành Nhân tới nay, tất cả mọi chuyện đều tựa như xảy ra thay đổi biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo thông thường!
Cô không hề có ngày nào trôi qua vui vẻ, cuộc sống mỗi ngày đều bị bóng đen của hắn bao trùm!
Lưu Họa Y thở dài, tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng ngày cô dời hộ khẩu đến bệnh viện tâm thần không còn xa.
Lưu Họa, dùng sức gắp thức ăn vứt vào chén hắn, trong lòng mắng Ăn nữa đi! Ăn cho cố vào! Tốt nhất ăn cho mập thấy thành một con heo cho rồi! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Suy nghĩ, nhịn không được liền lén cười, đang lúc ngước mắt lên lại thấy Lâm Thành Nhân đang nhìn mình, Lưu Họachợt ngẩn ra, lập tức cố gắng trấn tĩnh lại, lẩm bẩm một mình.
Có điều, nhìn gương mặt đó của Lâm Thành Nhân, Lưu Họa” đột nhiên nghĩ tới Lâm Thành Công!
Tại sao hắn chưa tới ăn cơm? Nghĩ tới đây, Lưu Họakhông nhịn được hỏi,
"A, anh không phải còn có một người em trai sao? Tại sao hắn không tới dùng cơm?".
Cô không có tư cách, vậy em trai hắn chắc chắn là có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn.
chứ?
Nghĩ đến người đàn ông kia, Lưu Họa Y hơi nhếch môi, mặc dù mặt hắn và Lâm Thành Nhân giống nhau như đúc, chỉ là nhìn người đàn ông kia liền thấy cảnh đẹp ý vui hơn hẳn, không giống tên khốn kiếp Lâm Thành Nhân, lớn bằng ấy xác cũng vô ích, bên trong không có một chút nội hàm nào!
.