Sáng sớm Doãn Lạc Lạc thức dậy trong trạng thái toàn thân nhức mỏi, giật mình nhớ lại chuyện tối hôm qua ở cửa hàng, cô ngang nhiên bị hắn đem tặng cho tên Chu Đình tổng kia, sắc mặt phút chốc xanh lại, cô lập tức lao vào phòng tắm chà rửa những nơi bị ông ta sờ qua, chà đến mức làn da ửng đỏ, cô vẫn không chịu dừng lại, nhớ đến dáng vẻ điềm tĩnh dứt khoác kia của hắn, tâm tình cô ngày càng rơi xuống vực thẳm.
Giờ cô mới thấu hiểu một đạo lý, Tiêu Nhất Hàn hắn tuyệt không phải người ai cũng có thể đụng vào, càng đáng sợ hơn là hắn có thể làm những việc khiến cô luôn luôn cảm thấy sợ hãi.
Lại nhớ đến một màn kia, khuôn mặt cô phút chốc đỏ bừng, từng hình ảnh rời rạc từ từ xuyên tạc vào trí nhớ cô, tối hôm qua, cô bị làm sao lại có thể cưỡng hôn hắn, là vì say rượu sao? Chết mất thôi, thật khó tin khi bản thân mình lại có thể làm ra cái loại chuyện mất mặt như vậy.
Doãn Lạc Lạc thay bộ đồ đơn giản đón taxi đến công ty, không chú ý dì Tô gọi với theo mời cô dùng bữa, nhưng hiện giờ cô không còn ý thức được những gì nữa rồi.
Đứng trước cửa phòng hắn, cô xấu hổ không dám bước thêm bước nào, có khi nào hắn lại nghĩ xấu cô không là cô có ý đồ quyến rũ hắn.
" Thư ký Doãn, tổng giám đốc đang đợi cô ở bên trong" Phó tổng Đông Lăng Vũ thấy cô đứng ở đó liền ho nhẹ nhắc nhở cô, Doãn Lạc Lạc giật mình xoay lại nhìn anh, gật đầu đưa tay lên vặn nhẹ nắm cửa.
Không khí trong căn phòng vẫn yên tĩnh, cô thấy bóng dáng cao lớn đầy khí chất kiêu ngạo của Tiêu Nhất Hàn đang đứng nhìn ra hướng cửa sổ tùy tiện để từng cơn gió lướt qua từng tấc da thịt.
Trong lòng cô nhất thời nghĩ đến nụ hôn hôm qua không khỏi cúi mặt xấu hổ.
Nghe tiếng mở cửa, không cần xoay người lại cũng biết đối phương là ai.
"Có biết đã gây ra hậu quả gì không?"
Doãn Lạc Lạc im lặng đứng nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, không mở miệng nói gì, ý tứ hắn rất rõ ràng không phải cô không hiểu gì, mà đơn giản là không biết nên nói gì? Trách móc hắn vì ngày hôm qua đã đối xử tệ với cô hay trách móc hắn vì sao lại làm vậy với cô hả, vì hận cô nên hắn mới ép cô làm những chuyện mà cô không muốn, nhưng nếu đổi lại là cơn tức giận của cô thì há chẳng phải những gì cô làm trước đây đều nằm trong kế hoạch hắn hay sao? Cô không thể ích kỷ như thế được bởi vì ba mẹ và cả công ty chỉ còn biết trông cậy vào cô.
"Xin lỗi, tôi biết sai rồi"
Tiêu Nhất Hàn xoay người lại bước đến trước mặt cô, khoảng cách rất gần đủ để cô ngửi thấy mùi hương hoa trà nhè nhẹ thơm ngát thoát ra từ người hắn.
Bất thình lình Tiêu Nhất Hàn vươn tay tới bóp chặt cằm cô, bàn tay nổi đầy gân xanh khiến khuôn mặt xinh đẹp cô bị vặn vẹo lại vì đau đớn.
" Tự mình xem cho kỹ, cô có thể tự giải quyết vấn đề này được không?" Hắn thô lỗ hất mạnh cằm cô ra, trực tiếp ném tài liệu về hướng cô, Doãn Lạc Lạc hít thở một hơi cố nén bi thương cúi xuống nhặt lên, trực tiếp đi ra bên ngoài.
Chỉ vì tối hôm qua cô không chấp nhận nhu cầu của lão ta nên đã đem hợp đồng hủy bỏ, Tiêu Nhất Hàn lại có vẻ rất xem trọng bản hợp đồng lần này, mải suy nghĩ nên cô không để ý trán liền đập mạnh vào lồng ngực người trước mặt, tay đưa lên trán xoa xoa, liên tục xin lỗi" xin lỗi tôi không cố ý"
" Thư ký Doãn, cô có sao không?" Là giọng Phó tổng Đông Lăng Vũ, cô lại có thể bất cẩn đụng vào người anh như vậy.
" A! Tôi không sao, thực xin lỗi anh" Đông Lăng Vũ thân hình cao lớn đầy khí chất, đôi mắt đen sâu hẹp dài, anh mặc trên người là bộ đồ Ves tây thời thượng của nhãn hiệu nổi tiếng, làm nổi bật lên vẻ đẹp vốn có của anh.
" Cô có chuyện gì cần tôi giúp không?"
Doãn Lạc Lạc định từ chối nhưng lại chợt dừng lại kịp thời, đôi mắt sáng long lanh như vừa vớt được cái phao cứu mạng.
" Vậy phiền anh việc này..."
Sau đó bọn họ lẳng lặng leo lên chiếc xe BMW đỗ ngoài gara, phóng một đường thẳng với vận tốc cực nhanh, thoáng chốc chiếc xe đã dừng lại bên lề đường, cô liền đứng ngoài cổng biệt thự cao lớn nhấn chuông liên tục, chốc lát có người phụ nữ đi lên mở cổng nhìn cô gái trước mặt" Cô cần gặp ai"
" Tôi muốn gặp Chu Đình tổng"
" Ngài ấy đã ra ngoài từ sớm rồi" Nói xong, cánh cửa không chút lưu tình đóng ầm lại, Doãn Lạc Lạc thất vọng quay người lại, không nghĩ đến một chiếc BMW khác dừng lại ngay bên cạnh cô, Chu Đình bước xuống xe, vừa hay lại nhìn thấy Doãn Lạc Lạc đang đứng trước cổng nhà mình, ông ta hừ mũi khinh thường nhìn cô.
" Tiện nhân, cô còn vác mặt đến tận đây, tôi còn nhớ rõ như in cái vết thương mà cô đã đâm tôi, sao bây giờ còn mặt dày đến đây"
" Về việc hôm đó tôi rất xin lỗi, ông có thể xem xét kỹ lại chuyện bản hợp đồng của công ty chúng tôi có được không" Doãn Lạc Lạc nhẫn nhịn nhìn ông ta, nếu như lần này cô không thuyết phục được lão ta, có thể Tiêu Nhất Hàn sẽ đem cô ra trút giận, không chừng hắn lại nghĩ đến chuyện đòi ly hôn, cô không thể đứng im nhìn mọi chuyện chấm dứt tất cả chỉ vì lão già chết tiệt này.
" Haha thư ký Doãn, cô còn mặt mũi đến đây xin lỗi à? Hay là như vầy đi, cô ở đây quỳ xuống, chừng nào tôi thấy vừa ý, có thể tôi sẽ xem xét lại" Ông ta nói xong đắc ý đứng nhìn cô chăm chú, tưởng chừng cô sẽ từ chối nhưng lại khiến ông ta dứt khoác giật mình.
" Được. Chỉ cần ông giữ lời hứa"
Doãn Lạc Lạc đáy mắt có chút mơ hồ, chỉ cần không nuốt lời, bảo cô quỳ cô liền quỳ ở đây.