Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

chương 45: khóc thương tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi thứ vốn dĩ là vì hắn mà chuẩn bị, đến bây giờ mỗi giây mỗi phút đều biến đổi hoàn toàn.

Đã không thể được cùng hắn trải qua buổi sinh nhật trọn vẹn, so với việc bị hắn hành hạ thì đây có lẽ là điều tồi tệ nhất, đau gấp trăm gấp vạn lần.

Từng cho rằng, yêu một người chỉ cần người ấy vui vẻ cũng đủ khiến mình cảm thấy hạnh phúc.

Cứ tưởng, chỉ cần lặng lẽ yêu hắn, đem tình yêu cất giấu thật kín vào trong tim đã là hoàn hảo nhất.

Nhưng không, so với việc ngồi im đợi chờ nhưng lại thất vọng đến tê tâm liệt phế mới gọi là đau đớn nhất.

So với việc bị hắn thất hứa, thì điều khiến cô hy vọng để rồi tuyệt vọng mới là nỗi đau kinh hãi nhất.

Doãn Lạc Lạc đưa tay lên lau nước mắt, chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp thì bất ngờ bên ngoài có tiếng xe vọng vào, cô đứng im bất động, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng có chút vui vẻ, hắn sẽ không thất hứa chứ, nhất định sẽ không mà!

Đồng hồ điểm đúng mười một giờ khuya, mỗi giây trôi qua tựa như trên lưng bị buộc một tảng đá to lớn, khó thở nhìn cô gái trước mặt, trên khóe mi vẫn còn chưa khô nước mắt, nhìn cô cười như vậy, trong lòng đột nhiên rung động mãnh liệt.

Nhìn bánh kem trên bàn, nến đã cháy sáp xuống mặt bàn, đồ ăn cũng đã nguội dần.

" Tiêu Nhất Hàn, anh về rồi, để tôi hâm lại đồ ăn cho nóng, còn có..."

" Đủ rồi, không cần, Doãn Lạc Lạc tôi có thể xem lại vấn đề kia của cô, ba tháng sau, luật sư sẽ đem đơn ly hôn đến cho cô ký, có vấn đề gì không?" bất thình lình ném cho cô một câu nói lạnh lẽo buốt đến tận xương tủy, bàn tay đang nhấc dĩa bánh có chút run rẩy, chiếc dĩa đập xuống mặt bàn thủy tinh, khẽ kêu leng ken vài tiếng rồi ngưng hẳn.

Thì ra, cả đêm cô ngồi ở đây đợi hắn trở về chỉ để nghe Tiêu Nhất Hàn tàn nhẫn quẳng cho cô một câu trả lời như thế này?

Thì ra, đến cuối cùng cô cũng chẳng còn gì ngoài bản thân đơn độc của mình, trái tim của hắn cứng rắn không có thêm chỗ chứa cho cô!

Vậy cô, ngu ngốc hy vọng vì điều gì chứ?

Ba mẹ, gia đình, Ân Tiểu An!

Cô có lỗi với mọi người, cô đã không thể làm tròn trách nhiệm của mình, cô không thể níu giữ một trái tim không hề thuộc về cô.

Bật cười thành tiếng, cô thu tay về, buông sõng xuống dưới mặt bàn, nặng nề thở hắt ra " Anh suy nghĩ được vậy thì tốt quá rồi, tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều"

Nhận được câu trả lời hờ hững của cô, đột nhiên giật mình dương đôi mắt xanh lục lạnh lùng lên nhìn cô, hắn không nghe nhầm chứ, cô có thể dễ dàng đồng ý vậy ư.

" Doãn Lạc Lạc, còn ba tháng nữa tôi mới chấm dứt hôn nhân với cô, đừng làm gì khiến tôi tức giận, nếu không cô sẽ phải hối hận"

Sau đó phủi sạch quan hệ với cô, không chút lưu tình xoay người rời đi.

Thân thể đột nhiên té khụy xuống, tay ôm chặt lồng ngực như muốn nhảy mạnh ra ngoài, nước mắt tuôn như mưa, lạnh lẽo thấm ướt xuống mặt nền.

Yêu, hóa ra lại đau khổ đến vậy?

Thà rằng đừng gặp để rồi không phải rung động trước tình cảm mờ mịt này!

Ly hôn, vậy hắn sẽ hạnh phúc chứ?

Không có cô, chắc chắn hắn sẽ hạnh phúc!

Chỉ là, tim cô đau quá, như bị lưỡi lam rạch thành hai mảnh, đẫm máu đỏ rực, thấm ướt cả một mảnh đau thương.

" Lạc Lạc, cháu sao vậy, sao lại nằm ở chỗ này, thiếu gia cậu ấy tại sao lại nói những lời tàn nhẫn làm tổn thương cháu đến như vậy, haizzz..." dì Tô từ bên ngoài xông vào, đã nghe được cuộc đối thoại bên trong, đáy lòng đột nhiên chua xót thay cho cô, kỳ thực tiếp xúc một khoảng thời gian, tuy không tính là lâu như chứng kiến Tiêu Nhất Hàn cùng Uyển Hạ Nhi lớn lên bên nhau, nhưng bà có thể cảm nhận ra được đứa nhỏ Doãn Lạc Lạc này thực sự rất đáng thương, dù đau buồn hay thống khổ cũng tự mình gánh lấy, chưa từng một lần than thở.

" Dì Tô, cháu làm gì sai sao? Tại sao lại bị trời cao trừng phạt thành ra thế này?" cô nằm cuộn tròn dưới sàn nhà lạnh buốt, nước mắt chảy ngược một đường thẳng như những hạt kim cương đứt rời từ từ chạm xuống dưới, tiếng nấc đứt quãng chạm thẳng xuống sông U Minh, cả thân thể mềm nhũn vô lực.

" Cháu không sai, Lạc Lạc, để ta dìu cháu vào phòng" Dì Tô đau lòng nhìn cô không ngừng nỉ non, bất lực đỡ cô đứng dậy, dìu vào trong phòng.

" Sớm giờ chưa có gì nhét vào dạ dày, để ta nấu cho cháu một bát nước gừng uống cho ấm bụng"

" Dì Tô, không cần đâu, cháu muốn được ở một mình" nghe cô nói vậy, biết lúc này mình không thể nào an ủi được, thở dài nhìn cô sau đó đóng cửa phòng lại.

Tiêu Nhất Hàn nằm trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng trần của người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực hắn, không khỏi nghĩ đến gương mặt tuyệt vọng khi nãy của Doãn Lạc Lạc nhìn mình, trái tim đột nhiên nhảy dựng một cái, đau đớn không nói thành lời.

" Nhất Hàn, anh đang nghĩ đến cô ấy hả" bất ngờ người phụ nữ trong lòng hắn hơi động đậy, bộ ngực khẽ chạm vào da thịt hắn khiến Tiêu Nhất Hàn nhất thời không phản ứng kịp.

Nhanh chóng lật người Uyển Hạ Nhi lại, hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, đưa tay vuốt ve kích thích trên cơ thể Hạ Nhi, đúng vậy, đây là người con gái hắn yêu thương nhất, ngoại trừ cô ấy, sẽ không chất chứa thêm một người nào khác.

Hôm nay Uyển Hạ Nhi đã trở về, ngày mà hắn mong đợi nhất, sao có thể bỏ lỡ.

" Tại sao bỏ đi lâu như vậy?" bất ngờ mở miệng, đột nhiên thân thể Hạ Nhi run rẩy mạnh mẽ, cô sao có thể quên ngày đau khổ khi rời xa hắn, từng đêm sống một mình nơi đất khách quê người, cô đã rất hận hắn, hận tại sao không níu kéo cô lại, hận vì sao để ba mẹ hắn đùn đẩy trách nhiệm, ép hắn lấy người con gái khác mà tại sao không phải là cô.

Trả thù, nhất định phải khiến cô gái kia sống không bằng chết, người trong tim hắn vĩnh viễn là cô, là Uyển Hạ Nhi lương thiện trong lòng hắn, một khắc cũng sẽ không bao giờ buông bỏ được.

Hai thân thể triền miên kịch liệt trên chiếc giường lớn, mồ hôi ẩm ướt khẽ giao hòa, tạo nên sức hút quyến rũ động lòng người, cả người Hạ Nhi như hình với bóng, không ngừng ôm chặt thắt lưng đang rung chuyển của hắn, từng chút một run rẩy, âm thanh rên rỉ bật ra khỏi khóe môi, không ngừng quấn chặt hai chân thon dài trắng trẻo vào hông hắn, mạnh mẽ ra vào.

Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, bọn họ dường như giống người xa lạ, kể từ đêm hôm đó, đã không còn xuất hiện trước mặt cô, mà cô cũng không còn tư cách để làm phiền hắn nữa.

Cô còn nhớ rõ ràng ánh mắt đêm đó của Tiêu Nhất Hàn vô cùng phức tạp, có lẽ bọn họ đã không thể trở về như lúc trước nữa, bị hắn sỉ nhục cũng được, hành hạ cô cũng không sao?

Nhưng hiện tại, căn bản ngay cả tư cách như vậy cô cũng không còn.

Lại một ngày nữa trôi qua, cô âm thầm ngồi trên chiếc giường màu trắng, đem sợi dây chuyền hôm nọ hắn mua tặng cô, mặc dù chỉ là món quà không đáng của hắn, như có như không đem vứt cho cô, nhưng cô lại xem nó như bảo bối yêu thương nâng niu.

Mỗi ngày, cô chỉ nhẹ nhàng lôi chúng ra, vuốt ve như sợ làm hư hỏng món đồ quý giá, tựa như làn gió mỏng manh, yếu ớt bất lực không thể nắm được.

Đây chính là thứ duy nhất sót lại khiến cô nhớ đến sự tồn tại của hắn.

Có lẽ, cả đời này bọn họ cũng vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau!!!?

Giống như hai con đường trái chiều, dù có dùng cách gì cũng không thể hòa chúng lại làm một.

Hai trái tim không cùng chung nhịp đập thì làm sao có thể cùng đem yêu thương ấp ủ lẫn nhau.

Vẫn là nên rời đi, trả lại hạnh phúc cho hắn!

Ba mẹ, đời này con nợ hai người một lời xin lỗi.

Nhưng điều còn tồi tệ hơn khi bị thế giới khinh bỉ hay bị hắn ngược đãi đó chính là tin tức khiến cô cả đời cũng không hết đau lòng.

Ba mẹ cô đã gặp tai nạn trên đường đến công ty, không thể qua khỏi.

" Ba mẹ" Doãn Lạc Lạc ngồi trước linh cửu của ba mẹ mình không ngừng khóc lóc, Ông bà Tiêu và cả hắn cũng đến thăm viếng.

Cái lúc này cô cần nhất chính là hắn, chỉ cần hắn nói cô không khóc nữa cô nhất định sẽ không khóc!

Nhưng hắn tàn nhẫn chỉ đến trước linh cửu ba mẹ cô đặt nhẹ bông hồng trắng xuống, không nói một lời liền xoay người đi khỏi.

" Lạc Lạc, con yên tâm, ta với ba mẹ con rất thân, cũng đã từng hứa với họ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, con vẫn là con dâu của Tiêu Thị" Bà Tiêu bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ vỗ lên lưng Doãn Lạc Lạc, từng chút đem yêu thương thể hiện.

" Vâng" âm thanh khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe chua xót, vẫn là hướng ánh mắt nhìn bóng lưng Tiêu Nhất Hàn đã rời đi càng lúc càng xa, lồng ngực bỗng dưng nhói lên một cái, từ từ khoét rộng lan khắp cơ thể.

Ba Mẹ cô đã không còn, Ân Tiểu An giúp cô lo hậu sự, vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô, nhưng người cô mong nhất vào lúc này vẫn không thể cho cô chút ấm áp nào, vô tình bước đi.

" Tiểu An, mình muốn ở một mình, cậu về nghỉ ngơi trước đi, xem cậu mất ngủ hai ngày nay rồi"

" không được, Lạc Lạc, cái tên khốn khiếp cái gì mà Tiêu ấy, đồ cặn bã, chồng kiểu gì cũng không thèm quan tâm cậu một chút vậy?"

Ân Tiểu An tức giận hùng hổ mắng chửi, để cô gặp lại hắn, nhất định sẽ cho biết tay, dám làm Lạc Lạc của cô đau lòng.

" Tiểu An, tụi mình vẫn còn ở trước linh cửu ba mẹ"

" Mình xin lỗi, nhất thời kích động quá" Tiểu An cùng quỳ xuống với cô, dù có đuổi cô ấy đi cỡ nào cô ấy cũng không chịu đứng dậy về nhà.

" Tiểu An, mình nhờ cậu chút việc được không?" đột ngột lên tiếng khiến Ân Tiểu An đang xoa xoa đầu gối nhất thời ngẩng mặt lên nhìn cô, khuôn mặt rạng rỡ.

" Giữa hai đứa mình, cậu còn khách sáo cái gì, mau nói đi"

" Cậu còn tiền dư không? Mình muốn mượn cậu một ít"

Kích động nhìn cô, Doãn Lạc Lạc lần đầu mượn tiền cô nhất định có vấn đề, với lại thực tế ba mẹ cô đã mất, công ty cũng hoàn toàn phá sản, bây giờ Doãn Lạc Lạc so với ăn xin có khác gì nhau, trên người không còn một đồng tiền.

" Khi nào cậu lấy" bỏ qua vấn đề thắc mắc, Ân Tiểu An cũng không muốn làm cô khó xử, bạn bè những lúc hoạn nạn như thế này nên bộc lộ tình cảm rõ ràng để Doãn Lạc Lạc có thể cảm nhận, thực ra cô cũng rất quan tâm đến Lạc Lạc.

" Khoảng một tháng nữa, mình sẽ đến tìm cậu"

" Được"

Sau đó bọn họ chìm vào im lặng, nén nhang cũng đã tàn dần, trời sáng hẳn.

Sau những ngày chôn cất an táng cho ba mẹ cô xong, Doãn Lạc Lạc thường xuyên ra nghĩa trang thăm họ.

Lâu lâu, còn đặc biệt mua loại hoa ba mẹ cô lúc còn sống yêu thích nhất, chính là hoa Hồng đỏ.

Vuốt nhẹ lên bia mộ, cô đột nhiên mỉm cười, nước mắt lăn dài đến cần cổ, dần trượt thẳng xuống dưới.

Nhìn ngôi mộ mới xây, đáy lòng chợt dâng trào cảm xúc lạnh lẽo, cô khóc lần này thôi, cô cũng không muốn ba mẹ mình trên thiên đàng sẽ không vui khi thấy cô yếu đuối như thế này.

" Ba mẹ, hai người yên tâm, con sẽ sống thật tốt" dừng lại một chút, cô loáng thoáng lấy trong túi sách ra một chuỗi vòng ngọc trai màu hồng phấn, nhẹ đặt xuống " Con bất hiếu, không giúp gì cho hai người, ngược lại còn mang đến vận xui, lúc mẹ còn sống, người đã nói, thế gian có quy luật tự nhiên, mỗi con người khi sinh ra đều có vận mệnh riêng biệt. Yêu thương, sinh ly, tử biệt là điều không tránh khỏi, nhưng không ngờ khi đối diện với chính mình, con lại cảm thấy đau đớn đến như vậy, dường như không thể vượt qua, hai người muốn con phải làm như thế nào mới đúng"

Âm thanh khóc lóc càng lúc càng lớn, cổ họng sớm đã khàn đặc, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào, nghe vô cùng chói tai.

Bầu trời kéo mây đen kịt xuất hiện, che lấp đi ánh mặt trời đang lấp ló, từng hạt mưa nhỏ lất phất rơi trên đỉnh đầu, phút chốc đã phủ kín khắp nghĩa trang, mùi đất khó chịu bắt đầu xộc vào cánh mũi.

Mưa như trút nước rửa sạch nước mắt lấm lem trên gương mặt cô, chỉ còn thấy được hai đôi mắt đã sớm đỏ hoe như màu máu.

" Lúc còn sống mẹ từng rất yêu thích chiếc vòng ngọc trai này, đó là quà sinh nhật con mới tặng mẹ mới đây, chỉ đáng tiếc nó cũng muốn đi cùng người lên thiên đàng, bắt đầu từ hôm nay con đã chẳng còn gì, ngoại trừ bản thân con, hầu như chẳng còn ai bên cạnh an ủi con nữa rồi"

Mặc kệ cơn buốt lạnh lẽo đang bao phủ khắp cơ thể, mặc kệ gió lớn như đang cào xé da thịt.

Doãn Lạc Lạc vẫn đứng im không nhúc nhích, nửa bước cũng không đi.

Cô muốn ở đây, ghi nhớ rõ khuôn mặt ba mẹ mình lần cuối, bây giờ cô đã chẳng còn gì? Còn gì khiến cô không thể nữa chứ?

Người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đều không để tâm đến cô, không yêu sẽ không để tâm, vậy nhất định cũng sẽ không cùng cô đi chung con đường , kể từ giây phút đó, giây phút hắn xoay lưng trước linh cửu ba mẹ mình, lòng cô đã nguội lạnh từ đó.

Yêu hắn, cô đã dùng tất cả tình yêu để yêu hắn, Tiêu Nhất Hàn cả đời cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được, trong thế giới của hắn đã từng có người rất yêu hắn, sẵn sàng vì hắn có thể hy sinh mọi thứ, không hề trách than.

Hận hắn, cô sẽ không hận, bởi vì hắn chưa từng làm gì có lỗi với Doãn Lạc Lạc, càng không gieo rắc bất kì thứ gì cho cô, tại sao cô phải hận.

Là cô tự mình đa tình, không may đã động tình với hắn, đã ngu ngốc khi nghĩ sẽ có ngày hắn vì cô mà đau lòng, vì cô mà quan tâm.

Tất cả, tất cả chỉ giống như một giấc mơ, tỉnh dậy tất cả sẽ tan biến.

Doãn Lạc Lạc, cô đứng trước bia mộ ba mẹ mình,thề rằng cả đời này sẽ không yêu hắn nữa, cũng sẽ rời bỏ hắn.

Trong thế giới của cô, cũng sẽ không còn người đàn ông khiến cô điên cuồng yêu thương tên Tiêu Nhất Hàn xuất hiện nữa.

Cô lấy trong túi xách một con dao nhỏ, mạnh mẽ rạch một đường vào lòng bàn tay, sau đó ném con dao qua một bên.

Đời này kiếp này, sẽ không bao giờ yêu hắn nữa!!!?

Lấy dòng máu đỏ này làm chứng, cô tuyệt đối sẽ cắt đứt mối quan hệ này, giống như tùy tiện cắt vào lòng bàn tay mình vậy, đau đớn cũng không hối hận!!!!

Mưa nhuộm một màu trắng xóa, như những ký ức đau khổ đều bị cuốn trôi.

Một màn này, một khắc này, cô không hận khi mình được sinh ra, cũng không hận bất kỳ điều gì?

Chỉ hận nhất bản thân mình đã vì hắn mà cố chấp nảy sinh tình cảm.

Mưa làm ướt cơ thể cô, ngấm dần vào bên trong da thịt, bờ môi đã nứt mẻ không chút huyết sắc nào, nhợt nhạt như xác chết.

Cô cũng đã quyết tâm rồi, ba mẹ hai người hãy an nghỉ, con sẽ sống thật tốt.

Xoay người rời khỏi nghĩa trang, bóng lưng đơn độc dần dần tan biến, bờ vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy.

Khóc là điều thương tâm nhất trên đời!!!

Đau lòng không khóc thành nước mắt mới gọi là đáng thương nhất trong lòng người.

Yêu ai hay hy sinh vì ai cũng không còn quan trọng, quan trọng là nước mắt đã không thể vì một người mà rơi lệ nữa!!!!

Truyện Chữ Hay