Trong căn phòng rộng rãi Tiêu Nhất Hàn đem tài liệu đặt mạnh lên bàn làm việc, Đông Lăng Vũ tiến tới vòng hai tay trước ngực " Cậu định thế nào?"
" Xắp xếp một chuyến" giọng nói trầm tĩnh vang lên, đứng dậy liền một mạch đi ra bên ngoài.
Chiếc xe chạy nhanh vút trên con đường, phía sau còn có thêm vài chiếc xe đi theo bảo hộ hắn.
Phong thái ổn định, khí chất hừng hừng, mở cửa xe đi xuống, lãnh khốc nhìn ngôi biệt thự trước mặt, từ từ tiến vào, Đông Lăng Vũ không biểu cảm cầm tài liệu đi theo bên cạnh hắn.
" Tiêu tổng, không phải tôi nói rõ rồi sao, Hoài Thị đã rút cổ đông ra khỏi công ty cậu rồi" Người đàn ông mập mạp ngồi trong phòng lớn, nhàn nhã đem ly trà lên nhấp một ngụm.
Mà Tiêu Nhất Hàn cũng không tỏ rõ thái độ, chỉ thản nhiên nhìn sang bên cạnh Đông Lăng Vũ, anh tuyệt nhiên hiểu ý lập tức đi đến kính cẩn đặt tài liệu trên mặt bàn, từ đầu đến cuối vẫn không tỏ thái độ thất lễ, ngược lại thần bí đến mức khiến ông ta rùng mình lạnh sống lưng, không khỏi đưa bàn tay mập mạp ra cầm lấy tài liệu trước mặt, chậm rãi mở ra xem, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
" Cái này..." sau đó lật từng trang ra như thể muốn nhìn xem kỹ hơn " Không phải chứ Tiêu tổng, cậu như vậy là có ý gì?"
Tiêu Nhất Hàn bình tĩnh nhìn ông ta, ngay cả ghế cũng không miễn cưỡng ngồi xuống, ly trà trên bàn cũng không thèm động vào.
Tư thế đứng thẳng, ngạo nghễ nhìn khuôn mặt đang biến dạng của ông ta, khóe miệng xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
" Hoài tổng, ông xem nhẹ Tiêu Thị của tôi, số cổ phần ít ỏi này của ông với Tiêu Thị mà nói giống như một hạt cát, ông lại làm trái ý hợp đồng ngang nhiên tự rút cổ phần ra khỏi" dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên híp lại âm u, giọng nói càng trở nên sắc bén, tùy hứng giễu cợt " Theo lý mà nói, đôi bên đều có lợi, nhưng việc ông tự ý rút số cổ phần đó lại mang điềm xấu đến cho Hoài Thị"
" Tiêu tổng, cậu đại minh đại lượng, hãy nghe tôi giải thích" Hoài Mạnh run cầm cập, nhanh chóng đứng bật dậy chạy đến trước mặt hắn, Đông Lăng Vũ nhanh hơn hành động, lập tức tiến tới chặn ông ta lại " Hoài tổng, xin chú trọng hình tượng"
Ông ta cắn răn liếc nhìn Đông Lăng Vũ, lại tựa như con thuyền gặp giông bão lênh đênh trên mặt nước, cuồn cuộn dâng trào.
" Huống hồ..." âm thanh kéo dài ra, hắn đút hai tay vào túi quần nhã nhặn thở ra một hơi, điệu bộ lạnh như băng, không chút đồng tình " Ông phải bồi thường % số chi phiếu cho Tiêu Thị, đối với số tiền đó mà nói rất quan trọng với ông đúng không?"
" Đúng đúng, thật sự rất quan trọng, cậu anh minh độ lượng tha cho tôi một con đường sống" Ông ta dường như đã hiểu vấn đề đụng vào hắn tất nhiên sẽ không có đường lui. Vì một bản hợp đồng lợi ích cá nhân khác, ông ta ngu ngốc đi tin lời đối phương, ngược lại mất trắng trợn số cổ phiếu mà ông đã đầu tư vào Tiêu Thị.
" Lời thiên hạ đồn về Tiêu Nhất Hàn tôi, chắc hẳn ông đã nghe qua"
" Vâng... Tôi có nghe qua" hiểu ý hắn, ông ta biết mình đã không thể quay lại, sợ hãi khiến khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, cả thân thể nhớp nháp đến dọa người.
" Tôi cũng không phải không đáp ứng yêu cầu của ông, liền ký vào hồ sơ kia, số cổ phần còn lại, hy vọng ông xử lý nhanh gọn"
Lời nói hắn vừa dứt, ông ta lập tức quỳ xụp xuống nền nhà, giọng nói lắp bắp đầy kinh hãi, Tiêu Nhất Hàn làm việc xưa nay đối đãi thận trọng, không ai dám đụng vào hắn, mà nay ông lại vì tham lam hối lộ, làm đủ chuyện mất mặt, ắt hẳn hắn cũng đã phát hiện ra, chẳng qua chưa đợi được thời cơ nắm đuôi ông mà thôi, cả người bất giác run rẩy, sợ hãi không dám ngẩng mặt lên.
Ông ta nắm chặt tay, tức giận đứng lên cười lớn " Haha, nếu vậy cậu cũng đừng mong thoát khỏi đây"
Tiêu Nhất Hàn nhướng chân mày lên cao, tạo thành một đường khói mĩ miều, nhếch miệng kiêu ngạo, tựa hồ so với cơn gió địa ngục, lại càn quét bi thương hơn hẳn " Ông tưởng mấy trò này tới lượt ông dùng đến" dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến những âm thanh to nhỏ khác sau, phút chốc cánh cửa bật mở, đám phóng viên như ruồi bu ào ạt đổ nhào vào liên tục phỏng vấn, ánh đèn flash rực rỡ rọi thẳng vào khuôn mặt ông ta, Hoài Mạnh hét lên đầy sợ hãi, liên tục đưa tay che mặt mình lại.
Quá trình diễn ra khá náo nhiệt, Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng đút tay vào túi quần, bước chân tiêu sái lập tức sải bước, cùng Đông Lăng Vũ lên xe rời khỏi.
Kế tiếp, hôm đó tất cả bài báo viết, truyền hình đều xuất hiện dòng tin bắt mắt " Hoài Thị rút chi phiếu ra khỏi cổ đông lớn nhất thế giới Tiêu Thị, hoàn toàn sụp đổ, Hoài Thị phá sản" trên màn hình lần lượt chiếu lên khuôn mặt ông ta đang méo mó, bên cạnh chỉ nhìn thấy gương mặt lành lùng của Tiêu Nhất Hàn bình tĩnh rời khỏi, khiến các tập đoàn khác không khỏi thở dài nuối tiếc, Tiêu Thị làm ăn lớn như vậy, nếu tự ý rút chi phiếu ra e rằng khó có thể sống sót tiếp được.
Đem tivi tắt đi, ánh mắt cô mơ màng sợ hãi, mặc dù biết hắn ra tay độc ác tuyệt tình, không ngờ lại cắt đứt đường sống của người khác như vậy, nói gì đến tập đoàn Doãn Thị, nếu không vì cuộc hôn nhân này kéo dài, e là cả nhà cô cũng giống như ông ta, không có nửa đường sống tiếp.
Doãn Lạc Lạc kinh hãi ngồi thu lu trên ghế sofa, đôi đồng tử khẽ co lại đau đớn, hắn thực sự sẽ làm thế với gia đình cô sao, trong lòng không khỏi lo lắng, đối mặt với hắn giờ chỉ còn lại sự sợ hãi mơ hồ, không thể nào nói rõ.
Lái xe đến quán bar, hắn thản nhiên ngồi chỗ cũ, cùng Đông Lăng Vũ gọi rượu tới uống.
" Không ngờ, cậu tuyệt tình đến vậy, nghĩ tới những công lao của ông ta, cũng không phải không có phần"
Đông Lăng Vũ rót đầy ly rượu, nhẹ nhàng đưa đến bên môi uống cạn.
" Nếu tha cho ông ta một con đường, không phải lại chứng nào tật nấy, hổ già cắn xé mồi non chứ, cậu nghĩ ông ta sẽ không động tay động chân"
" Nói cũng phải, vẫn là cậu nhìn thấu đáo nhất" hừ nhẹ một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, đem cái suy nghĩ mờ mịt kia phỏng chừng đặt lên người cô. Thật sự nếu có ngày, hắn sẽ phải dùng kế này với Doãn Lạc Lạc, vô thức bàn tay đem ly siết chặt lại, xém chút vỡ vụn.
Đông Lăng Vũ nhìn hắn, bất chợt lắc đầu thở dài, người đàn ông này vẫn không có cách nào áp chế, lạnh lùng cao ngạo như vậy, không để ý đến hành động lời nói của kẻ khác, cứ như vậy tuyệt tình chấm dứt đường sống của người khác, mà cô gái kia, e rằng cũng không thể tránh khỏi.
Đêm hôm đó, cô ngủ không được ngon giấc, liên tục gặp ác mộng, mồ hôi chảy đầy trên trán, gió lành lạnh bên ngoài hơi luồn vào trong căn phòng, mọi thứ yên tĩnh không tiếng động, chỉ duy nhất tiếng hét trong cơn mơ đang không ngừng đuổi theo Doãn Lạc Lạc.
Máu!!!
Cô nhìn thấy máu chảy rất nhiều!!! Nhưng không biết máu của ai, cô bất lực đưa tay chụp lấy thứ đang dần rời xa mình, chỉ cảm thấy, làn khói mờ mịt che khuất đối phương, chỉ còn lại màu đen tĩnh mịch của cơn ác mộng, dần dần biến mất nhạt nhòa.