Doãn Lạc Lạc ngồi ở cửa hàng bán hoa nhìn Tiểu An bận rộn tới lui, cô nhanh chóng phụ Tiểu An trưng bày hoa ra tiệm "Lạc Lạc, hôm nay tới phụ mình bán hoa sao"
Cầm chậu hoa violet trên tay, cô mỉm cười đặt nhẹ lên kệ tủ màu trắng sứ" Như trước đây thôi, mình vẫn tới tiệm hoa giúp cậu thường xuyên mà"
" Chồng cậu không mắng cậu đấy chứ"
" Không sao, anh ấy sẽ không để bụng những chuyện vặt này đâu, cậu yên tâm" Doãn Lạc Lạc nở nụ cười trấn an nhìn Tiểu An, đem những chậu hoa còn lại đặt lên kệ tủ.
" Hình như có người, cậu ra tiếp khách dùm mình đi" Nhìn ngoài cánh cửa sớm đã có hai bóng dáng đang đi vào, Tiểu An đem bó hoa khéo léo thắt gọn lại với nhau không kịp ra chào đón vị khách đang đi vào bèn đem cô đẩy ra như trước kia.
" Chào quý khách, Anh muốn mua hoa gì?" Doãn Lạc Lạc dõng dạc cúi người mở cửa, tiệm hoa này của Tiểu An cũng được năm rồi, ngày trước lúc bọn họ vẫn ngây ngô, hồn nhiên qua lại, giúp đỡ lẫn nhau, cô vẫn hay cùng Tiểu An ở lại đây sớm tối, chỉ qua bây giờ thời gian dành cho cô ấy ít hơn ngày trước mà thôi.
" Lạc Lạc, không ngờ em cũng ở đây" Nhìn người đối diện, cô không khỏi mở lớn đôi mắt quan sát, Là Lương Hạ Minh.
" Lương Hạ Minh, anh tới mua hoa sao" nhìn người đàn ông bên cạnh anh, không khó để nhận ra là thuộc hạ của Lương Hạ Minh, bất quá cô vẫn vui vẻ nhiệt tình dẫn anh vào bên trong.
" Ngày mai là sinh nhật tôi, không biết em có thể cho tôi một vinh dự được mời em đến dự không?"
Nếu là sinh nhật anh, cô cũng không miễn cưỡng, chỉ là đi sinh nhật thôi, góp vui cho Lương Hạ Minh cũng không tệ " Được, vậy mai tôi sẽ đến"
" Mai tôi sẽ cho người đến đón em, bây giờ em có thể giúp tôi chọn hoa chứ?" Lương Hạ Minh tiến lên, nhìn những đóa hoa xinh đẹp đủ màu sắc được trưng diện bên trên, lòng không khỏi cảm thán, lại vui vẻ trong lòng, cảm thấy nơi này thật sự mà nói chính là điều may mắn nhất đối với anh, thực sự lại có thể gặp được cô ở đây.
" Vậy sinh nhật anh nên trang trí hoa Hồng đỏ, nó sẽ giống như một lời chúc tốt đẹp luôn luôn rực rỡ và tỏa sáng" cô vươn người đem đóa hoa đặt vào tay Lương Hạ Minh, anh vui vẻ nhận lấy.
" Rất hay, Trương Kỳ cậu giúp tôi lấy hết số hoa hồng này"
" Trời ơi, là khách quý đến hả Lạc Lạc, tất cả hoa hồng đều được mua hết rồi, cậu thật đúng là cứu tinh của mình đấy" Tiểu An thấy có người đem toàn bộ số hoa hồng lúc nãy cô đang gói lại lập tức chạy ra phía trước cô vui vẻ hét lớn.
" Là một người bạn, anh ấy mua để trang trí vào sinh nhật ngày mai"
" Vậy đây là cô bạn của em sao, rất vui được gặp cô" Lương Hạ Minh nho nhã đem nụ cười đẹp đẽ ban tặng cho Tiểu An, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
" Rất vui được khách quý như anh ghé đến mua hoa, lần sau nhớ tới ủng hộ nhìu nhé"
" Được, tôi sẽ đến" Lương Hạ Minh nói xong chợt nhớ ra điều gì liền đem đôi mắt quyến rũ nhìn sang phía cô " Em biết chơi đàn không?"
" Có biết chút" hồi còn nhỏ cô đã được ba mẹ gọi thầy dạy nhạc đến dạy, những năm tháng đó cô vẫn luôn chăm chỉ học, chỉ tiếc là, sau này lớn lên rồi cô lại không còn cơ hội được chơi đàn nữa.
" Vậy được rồi, mai tôi sẽ cho em một bất ngờ, nhất định đến nhé, nếu không tôi sẽ rất buồn nếu em không tới đó" Lương Hạ Minh giả vờ buồn rầu, khuôn mặt đẹp đẽ khẽ làm mặt hề với cô, anh cao ngạo, khí chất nho nhã, nhưng tuyệt đối lại đối xử đặc biệt với cô, luôn luôn như vậy.
" Được được, tôi sẽ đến" sợ anh còn đứng đây phân tâm không chịu trở về liền đem những bó hoa còn lại nhét vào tay hai người.
Lương Hạ Minh mỉm cười quyến rũ, trước khi rời đi còn khuyến mãi cho cô cái nháy mắt đầy ma mị.
" Cậu giỏi thật nha, nói đi, anh đẹp trai đó là ai" Tiểu An từ phía sau vỗ lưng cô một cái, Doãn Lạc Lạc giật mình lập tức trả lời theo phản ứng " Chỉ là bạn bè thôi"
" Có thật là bạn bè không đó" Tiểu An nghi ngờ nhìn Doãn Lạc Lạc khiến cô không khỏi xấu hổ, liền đem theo cái nhìn đầy cảnh cáo.
" Cậu không tin mình, với lại mình đã kết hôn rồi nha, Tiểu An, cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy"
" Thật sự không có gì sao? Lúc nãy mình để ý ánh mắt anh ta hình như nhìn cậu rất quan tâm đấy, lẽ nào là vì anh ta thích cậu"
Không giỡn đó chứ, Lương Hạ Minh sao có thể thích người như cô, tính cách không được chu đáo, không giỏi giang hay mĩ lệ như những cô gái khác, không lẽ lại có thể để ý một người mà ngay cả khi sinh ra cô cũng chưa từng được mọi người liếc mắt một cái sao?
" Không thể nào đâu, cậu nói linh tinh, mình về trước đây"
" Này, mình chỉ đùa thôi mà" Tiểu An hối lỗi gọi cô lại nhưng bóng dáng Doãn Lạc Lạc như làn sương mù rất nhanh đã biến mất, cô nhanh chóng chạy về biệt thự, nếu không hắn lại nổi giận với cô.
Ngạc nhiên hơn là khi cô trở về mọi thứ vẫn bình tĩnh như vậy, góc phòng cũng yên ắng đến lạ thường, Doãn Lạc Lạc chợt bật cười, cô nghĩ hắn sẽ có mặt ở đây thường xuyên sao? Chính là muốn né tránh cô còn không kịp, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Một ngày trôi qua, rất nhanh trời đã tối, Doãn Lạc Lạc mặc trên người bộ đầm màu trắng tinh khiết dài đến chân, xẻ đùi. Mái tóc xoăn nhẹ nhàng khẽ tung bay như cánh bướm dịu dàng đang vỗ cánh trong không trung, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ động lòng người khiến những chiếc xe qua lại không khỏi liếc nhìn.
Ở phía xa, một chiếc Ferrari màu đen chạy đến gần cô rồi dừng hẳn, bóng dáng cao lớn, kính cẩn mở cửa xe giúp cô " Tiểu thư, tôi đến đón cô"
Doãn Lạc Lạc nhanh chóng bước vào xe, phút chốc đã được đưa đến một căn biệt thự sang trọng, cánh cổng cao lớn từ từ mở ra, những ánh đèn xa hoa chiếu rọi lên mặt cổng, hai hàng hoa Diên Vĩ màu tím xinh đẹp thơm ngát từ từ ẩn hiện phía sau ánh đèn.
Bên trong sớm đã đông đủ người đến dự, cô nhẹ nhàng bước vào với tất cả ánh nhìn hướng lên người cô, có ánh mắt ghen ghét, có ánh mắt ngưỡng mộ, tất cả đều là vì vẻ đẹp yêu kiều của Doãn Lạc Lạc, khiến toàn bộ người trong biệt thự đều mở to mắt thầm quan sát đánh giá.
" Tiểu thư, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô, cô là tiểu thư khuê cát của gia tộc nào vậy" Một giọng nói lạ lẫm vang lên sau lưng, cô gái có giọng nói ngọt ngào êm tai bước đến bên cạnh cô, trên tay khe khẽ nâng ly rượu đỏ nhấp nhẹ lên khóe môi, ưu nhã nhìn cô.
" Thật xin lỗi, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không làm phiền đến cô chứ"
" Nếu vậy, ở đây cô phải nhớ tôi mới là vị hôn thê của Lương Hạ Minh, cô tốt nhất đừng có ý đồ gì với anh ấy" Cô ta gắt gỏng lên tiếng, bộ ngực đẫy đà theo chuyển động mạnh mà khẽ lắc lư, gương mặt xinh đẹp tức giận khẽ bắn vào người cô, không chút thương tiếc mà cảnh cáo.
" Nhưng tiếc là tôi không yêu cô, đừng đụng vào cô ấy, nếu không đừng trách" Lương Hạ Minh từ xa bước đến, nghe cuộc đối thoại của Kiều Liên trong lòng bỗng nổi lên cơn thịnh nộ, nếu không phải vì ba mẹ anh tự tiện chọn cô ta làm con dâu tương lai, anh sớm đã đem cô ta ném ra ngoài từ lâu rồi. Bọn họ còn chưa xem anh có đồng ý chấp nhận cô ta hay không? Sao có thể tự tiện đem thanh danh đi khoe mẽ lung tung ở buổi tiệc của anh.
" Anh..." Kiều Liên hậm hực giẫm mạnh gót giày xuống nền nhà, căm phẫn nhìn anh đang kéo Doãn Lạc Lạc đi khỏi tầm mắt cô ta.
" Thật xin lỗi, đừng nghe cô ta nói linh tinh" Lương Hạ Minh cầm tay cô kéo ra phía trung tâm buổi tiệc, tiện tay gắp đồ ăn cho cô.
" Không sao. Tôi cũng không để ý" Doãn Lạc Lạc mỉm cười, dù sao anh có vị hôn thê hay không cũng không liên quan đến cô, Doãn Lạc Lạc chỉ là mong anh và cô tình bạn tri kỉ, không mong muốn gì hơn.
" Được rồi, em nhìn lên phía trên đi" Lương Hạ Minh xoay người cô một vòng, ánh đèn chợt vụt tắt, một ánh đèn khác chiếu lên sân khấu, xung quanh được rải khắp nơi bằng hoa hồng đỏ tươi đẹp, ở chính giữa chính là một cây đàn Piano bằng loại gỗ cao quý, những đóa hoa hồng đỏ trải dài trên chiếc đàn Piano khiến cô nhìn không chớp mắt.
" Em có muốn lên đàn cùng tôi một bản nhạc không?" Lương Hạ Minh cúi thấp người, đem bàn tay chìa ra trước mặt cô với bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cô xấu hổ, nhưng thiết nghĩ hôm nay là sinh nhật anh cô cũng không muốn làm mất không khí vui vẻ này.
" Được, coi như món quà sinh nhật tặng anh" Doãn Lạc Lạc đem tay đặt vào bàn tay to lớn của anh, từng bước tiến về phía chiếc đàn, ánh sáng duy nhất chiếu lên phía bọn họ, những ngón tay thon dài bắt đầu chạm nhẹ vào phím đàn, âm nhạc dịu êm vang lên, nhẹ nhàng, rung động khiến tất cả khách mời đến dự đều im lặng lắng nghe, dõi theo cặp đôi thanh tú phía trước đang kết hợp hòa âm hoàn hảo đến nghẹn ngào kia.
Cũng không nghĩ đến, ở phía dưới xung quanh bóng tối bao trùm lại có một đôi mắt sắc bén đang nhìn cặp đôi bên trên, bàn tay đem siết chặt lấy ly rượu, hơi thở tản ra mùi nguy hiểm, đôi mắt màu xanh lục như nộ khí dần dần bắn ra tia nhìn hung ác, từng đường gân xanh nổi đầy lên trên cánh tay, cho thấy người đàn ông đang rất kiên nhẫn chịu đựng một áp lực gì đó.
Doãn Lạc Lạc rợn tóc gáy, bất giác rùng mình, đôi mắt to tròn hơi nhíu lại, từng đợt sóng lạnh như thủy triều khẽ cuồn cuộn trong lòng cô, sự lo lắng bất an không ngừng kêu gào.
Lương Hạ Minh cũng để ý thấy cô mất tập trung liền hạ nhạc để kết thúc, đem nụ cười đẹp đẽ quyến rũ nhìn về phía cô, trong ánh mắt anh còn có cả sự dịu dàng tinh khiết, ôn nhu nhã nhặn, còn có một chút yêu thương không muốn làm cô hoảng hốt nữa.
Rốt cục, cô cũng giật mình, vội vàng đứng dậy cúi đầu nhìn anh " Xin lỗi, tôi có việc về trước, chúc anh sinh nhật vui vẻ"
Sau đó liền bỏ chạy, Lương Hạ Minh nhẹ nhàng cười, cũng biết thừa là bản thân thích cô, biết cô lúng túng anh cũng không muốn ép buộc cô phải đối diện, chỉ mong cô một đời bình an, sớm nhận ra tình cảm của anh dành cho cô.
Người con gái lúc nãy đứng bên dưới liên tục đảo ánh mắt nhìn hướng cô chạy, bàn tay đem ly rượu bóp chặt như muốn bóp nát toàn bộ, không cam lòng nhìn người đàn ông cô yêu lại dành tất cả tình cảm cho cô gái kia.
Biết rõ Kiều Liên trên đời này chỉ yêu duy nhất một mình Lương Hạ Minh, làm đủ cách để được ba mẹ anh tín nhiệm chọn làm vị hôn thê tương lai của anh, nhưng thật không ngờ, anh đối với cô gái kia lại nhiệt tình như vậy.
Cô nhất định sẽ không tự nguyện hiến dâng người đàn ông mà cô si mê yêu cho một người con gái khác, nhất định sẽ không bỏ qua, dù làm mọi cách cũng phải chặt đứt mọi quan hệ giữa bọn họ.
Đôi mắt tức tối không ngừng nhìn cô gái thanh tú trước mắt bỏ chạy, chỉ hy vọng, sau này gặp lại, cô ta sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy.