Lại không được đến công ty làm, cô từ sáng đến chiều ngồi ở trong phòng, rồi lại ra vườn hoa, cảm giác thời gian nhiều như vậy nhưng lại chẳng hề có ý nghĩa, sống cuộc sống vô vị như vậy Doãn Lạc Lạc không hề muốn, nói đi cũng phải nói lại, con người hắn kì thực thật khó hỉu, lúc nắng lúc mưa, tính tình khó đoán đến vậy, cô vẫm cảm thấy có chút xa lạ.
Tiêu Nhất Hàn mở cửa bước vào phòng làm việc, bình thường sẽ có cô đứng ở đó sợ hãi nhìn hắn, còn có chút khẩn trương, nhưng hiện tại tất cả đều đã không còn, nhìn góc bàn làm việc trống rỗng, ánh mắt hắn hiện lên một tia nhìn sắc bén, chỉ cần cô không cần bám lấy hắn làm phiền nữa tất cả hắn có thể tạm thời cho qua, bước đến bàn làm việc, đôi đồng tử hắn khẽ dừng lại ở một bì thư màu trắng bên trên, người gửi đều không ghi rõ họ tên.
Hắn tiện tay mở ra xem, bên trong tất cả chỉ là những xấp hình ảnh cô cùng Lương Hạ Minh cười đùa vui vẻ, thân mật trong bữa ăn ở cửa hàng. Tốt, rất tốt, người phụ nữ này xem ra nhịn không nổi liền chạy ra bên ngoài tìm đàn ông rồi, nhìn cái nụ cười đáng ghét của cô, hắn chỉ muốn tự tay bóp nát, cô có tư cách gì mà được cười đùa vui vẻ, còn hắn thì mất đi tất cả, ngay cả người con gái hắn yêu, cũng không thể giữ lại bên cạnh, còn cô ở đây đóng kịch lừa gạt tình cảm mọi người, tâm kế xem như không nhỏ, vậy hắn cũng nên ra tay với cô rồi.
Buổi tối, cô nằm trong phòng có chút mệt mỏi, ngày mai cô ra ngoài đi gặp Tiểu An nói chuyện, cũng đã lâu cô không gặp cô ấy, kể từ lúc kết hôn, có vẻ bọn họ cũng rất ít thời gian tâm sự, cô ấy là bạn tốt nhất của cô, cũng chỉ có cô ấy mới là người thật sự cần cô.
" Thiếu gia, cô ấy đã ngủ say rồi ạ" là giọng dì Tô, không lẽ hắn đã quay về, nhưng để làm gì chứ, không phải hắn nói tránh xa hắn cũng đừng bao giờ xuất hiện sao, nếu vậy nhất định không có chuyện gì tốt lành rồi, vẫn là nên giả vờ ngủ để khỏi đối mặt với hắn.
Rầm
Cánh cửa không chút lưu tình bị hắn mở mạnh ra, mang theo cơn gió lạnh lùng tàn khốc lẻn vào góc phòng, gương mặt cô dưới lớp mền nóng hừng hực vẫn cảm giác bản thân có chút run rẩy.
Đem mền giật mạnh ra, Tiêu Nhất Hàn thô bạo kéo người cô đứng dậy.
" Anh làm cái gì, bỏ tay tôi ra" Doãn Lạc Lạc giật người lại đằng sau, mặc kệ có bao nhiêu tức giận của hắn đang khống chế cô vẫn một mực giằng co với hắn, tuyệt đối không thể để hắn bắt nạt mình được.
" Sao bây giờ lại né tôi như tránh tà vậy. Bên ngoài sớm đã có đàn ông khác nên giờ rất muốn phủi bụi quan hệ" Tiêu Nhất Hàn gằn giọng, đem bản thân cô đẩy mạnh về phía sau, cả thân thể cô mất khống chế liền té ngửa người ra phía sau, cái đầu liền có cảm giác đau ê ẩm.
" Tôi không hiểu anh đang nói cái gì" Doãn Lạc Lạc đau đớn không còn sức ngồi dậy bất lực chỉ có thể nằm đó nhìn hắn đang từ từ bước tới gần.
" Tiện nhân giả vờ cũng thật có bản lĩnh, tự mình xem cho kỹ" hắn tức giận ném mạnh xấp hình vào mặt cô, giống như một cục đá đáp thẳng vào mặt cô rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, toàn thân đau nhức nhói không thôi.
Doãn Lạc Lạc có chút mệt mỏi ngồi dậy, đem tấm hình ra xem, cô mở to đôi mắt ra nhìn, cũng chỉ là hình ảnh đi ăn cùng nhau, nhưng quan trọng hơn là ai đã chụp lén cô.
" Anh sao lại có những tấm hình này"
" Hay cho câu nói này của cô, vậy xem ra đơn ly hôn cô cũng nên ký vào rồi phải không?" lạnh lùng nhìn thẳng cô, không dứt khoác liền đem đơn ly hôn ném vào người cô " ký nhanh rồi cút"
Doãn Lạc Lạc tay run run cầm tờ giấy, nước mắt không biết từ khi nào đã thấm ướt hai bên gò má, đây là những gì hắn có thể đối xử được với cô sao?
Vì sao vậy?
" Tôi sẽ không ký, sẽ không" âm thanh mơ hồ đã trở nên run lẩy bẩy, cuống họng cũng vì vậy mà trở nên khàn khàn, ngàn vạn lần đừng có đem đơn ly hôn ra uy hiếp cô có được hay không? Bởi vì cô không thể ký vào được.
" Nhất quyết không chịu ký vào vì bản thân chưa muốn rời khỏi vị trí này hay cô thèm khát muốn phân chia tài sản, cô đừng hòng lấy một đồng nào"
Tiêu Nhất Hàn kích động đem cô ném lên giường, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ cô khiến Doãn Lạc Lạc hít thở không thông, sắc mặt liền trở nên đỏ ửng. Hai tay không tự chủ đem bàn tay hắn dùng sức cậy ra, nhưng bất khả kháng cự, chỉ có thể trơ mắt dần dần yếu ớt nhìn người đàn ông độc ác trước mặt, giống như ác ma hung hăng muốn giết chết cô.
" Có chịu ký hay không?" bằng bất cứ giá nào hắn cũng muốn cô phải ký vào, vì chỉ có như vậy hắn mới được tự do, hắn còn có người con gái hắn yêu, đời này kiếp này hắn vẫn chỉ một lòng một dạ với cô ấy, vĩnh viễn không thể tiếp nhận thêm một người nào khác.
" Tôi... Không... Ký" dứt khoác nói ra câu cuối cùng, sắc mặt cô từ đỏ chuyển sang trắng rồi từ từ xanh ngắt, hắn tức giận đem bàn tay hất cô ra, thấy có không khí cô liền ho sặc sụa, lập tức hít lấy hít để.
" Doãn Lạc Lạc" Hắn tức giận, nộ khí cao ngất trơi bàn tay vừa nới lỏng được xíu lại bất chợt đem cô kéo lên ép chặt vào góc giường " Tôi cảnh cáo cô, nếu một ngày cô còn ở đây tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết"
Dứt lời liền đứng lên rời khỏi phòng, cô sợ hãi kéo mền lên che người, sắc mặt vẫn còn trắng bệch vì hoảng sợ, cô đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô, tại sao luôn không ngừng chán ghét cô đến vậy? Cô phải làm gì với hắn đây.
Chẳng có loại duyên phận nào tự tồn tại mãi mãi được, cũng chẳng có định mệnh nào không thể chấm dứt được.
Chỉ là ta không chịu đón nhận lấy nó, cũng không hề muốn buông bỏ nó, cho nên mới ôm nỗi đau lâu dài đến vậy, tình yêu có thể từ quá khứ trở thành một nỗi ám ảnh, có thể giống như một ký ức tươi đẹp luôn tồn tại trong trí nhớ ta. Giống như một loại kinh điển, tình yêu khiến người ta điên dại bất chấp, cũng có loại cuồng nhiệt si mê, nhưng lại chẳng hề biết được ẩn chứa bên trong nó là độ sâu biết chừng nào. Chỉ có thể chậm chạp đón nhận lấy, từ từ hưởng thụ một cách đau đớn, vật vã!!!