Hôm nay cô chính thức bước vào lễ đường, nhưng tại sao không khí lại ảm đạm và yên lặng đến vậy, Doãn Lạc Lạc vô thức thầm thở dài trong lòng, cô nhớ đến câu nói ngày hôm qua của ba mình, lòng bất chợt đau thắt đến lạ thường"bằng mọi giá nhất định phải lấy Tiêu Nhất Hàn, nếu còn xem ta là ba mình thì không được phép từ chối cuộc hôn nhân này, đây chính là cách duy nhất để cứu công ty, con không thể kháng cự" Những câu nói đó vẫn tiếp tục lởn vởn trong tâm trí cô, bất chợt nở nụ cười, cô không có quyền lựa chọn khác sao? Tại sao lại thành ra như thế này?
"Rào Rào" Tiếng vỗ tay bên dưới lễ đường ngày càng vang to hơn, Doãn Lạc Lạc mở to đôi mắt, bộ váy cưới màu trắng nhẹ nhàng lung lay, bó hoa cầm trên tay bất chợt run nhè nhẹ...Là hắn ư...Tiêu Nhất Hàn, cô cảm nhận rõ ràng tiếng bước chân ngày càng lại gần rồi dừng hẳn.
" Không được đồng ý" Doãn Lạc Lạc giật mình nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, thân ảnh cao lớn, gương mặt anh tuấn tiêu sái, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào người cô, hắn thật đẹp trai, đây chính là người sắp kết hôn cùng cô sao? Nhưng...Vừa rồi là hắn đang uy hiếp cô không được đồng ý lấy hắn hả? Cô nhìn chằm chằm vào người hắn, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thật xin lỗi, Tiêu tiên sinh"
Tiêu Nhất Hàn trầm mặc, bờ môi khẽ nhếch lên đầy nguy hiểm, tốt lắm, cô gái bên cạnh thật có dã tâm lớn, lấy hắn cũng vì gia sản nhà họ Tiêu, lại nghĩ đến chuyện ba mẹ hắn ép cưới, khiến người con gái hắn yêu nhất rời xa hắn, nếu các người muốn làm khó dễ hắn như vậy, Tiêu Nhất Hàn hắn hứa sẽ trả đủ lại, nhất là cô... Doãn Lạc Lạc.
Nhìn cha xứ bước tới, mỉm cười giõng dạc lên tiếng" Tiêu Nhất Hàn, con có nguyện lấy Doãn Lạc Lạc làm vợ, hứa sẽ yêu thương, chăm sóc cho cô ấy dù có bệnh tật, nghèo nàn, vẫn một lòng thủy chung vì cô ấy, mãi mãi hay không?
Tiêu Nhất Hàn mím môi yên lặng, phía dưới đôi mắt ông Tiêu Nhất Phong sớm đã đen thui lại, còn dám không lên tiếng, xem ông làm sao trừng trị thằng con bất hiếu này!
" Con đồng ý" hắn mở miệng gằn từng chữ, âm thanh sắc bén vang vọng khắp lễ đường, Doãn Lạc Lạc đứng bên cạnh khẽ rùng mình một cái, bàn tay sớm đã run rẩy, bó hoa trên tay cũng vì sức của cô mà nắm chặt hơn!!!
" Doãn Lạc Lạc, con có nguyện lấy Tiêu Nhất Hàn làm chồng, hứa sẽ yêu thương, chăm sóc cho anh ấy dù có bệnh tật, nghèo nàn, vẫn một lòng thủy chung vì anh ấy, mãi mãi hay không?
Sắc mặt cô trắng bệch khẽ ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy hắn vẫn một thân tây trang màu đen lạnh lùng liếc nhìn cô, đôi mắt đầy hận ý khiến cô cảm thấy thật sự rất ngột ngạt và khó thở... Nếu cô không đồng ý... Nhất định công ty cô sẽ bị phá sản, ba mẹ sẽ đau lòng, Nhưng ...
" Con đồng ý" câu từ miệng cô vừa thốt ra, tất cả mọi người đều vỗ tay, hai bên gia đình mỉm cười vui vẻ, chỉ có hắn và cô là như nước với lửa đang mang tâm trạng cực kỳ khó chịu cùng cự tuyệt.
" Ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng" Lời cha xứ vừa dứt tất cả mọi người càng vỗ tay nhiệt tình hơn. chiếc nhẫn kim cương lạnh như băng chính thức đeo vào tay,nhìn hột kim cương sáng lấp lánh ánh mắt cô chợt đượm buồn, xong rồi, ngày này cũng tới, mi tâm hắn chợt nhíu chặt lại, đưa tay lên siết nhẹ chiếc nhẫn, hắn muốn tự tay hắn đeo lên cho người con gái hắn yêu,chứ không phải đeo cho cô gái trước mặt này, nhưng tháng ngày sau này, hắn sẽ cho cô tận hưởng cuộc sống mới, để cô biết được ở bên cạnh hắn là sự dằn vặt suốt đời đối với cô!!!!