Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

chương 59: nhật ký của liên giác tu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó là một quyển nhật ký chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

~.~

Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Nói chuyện cùng Liên phu nhân chưa tới mười phút, thế mà hắn lại có cảm giác như thể đã trải qua hết mười năm thăng trầm dài thăm thẳm của đời người.

Liên phu nhân thấy hắn nhìn đồng hồ, lãnh đạm hỏi: "Cậu có biết có một loại người gọi là clockwatchers không?"

...

Hắn chỉ biết có một người gọi là Clark Gable thôi.

Giả Chí Thanh nhìn vào đôi mắt sáng tinh anh của Liên phu nhân, gượng cười nói: "Là nhân viên của công ty đồng hồ phải không ạ?"

...

Liên phu nhân dường như cũng không bất ngờ lắm với cái sự kém cỏi dốt nát của hắn, nói: "Bọn họ gọi là công nhân chờ hết giờ."

Công nhân chờ hết giờ?

Công nhân chờ hết giờ?

Công nhân chờ đợi đến hết giờ làm?

Chờ đến lúc hết giờ làm, chờ cho đến lúc thành lão công công luôn?

Trong đầu Giả Chí Thanh tràn ngập dấu chấm hỏi.

Liên phu nhân nói: "Cậu không phải ngay cả công nhân chờ hết giờ nghe cũng không hiểu chứ?"

Giả Chí Thanh cười lấy lòng nói: "Hiểu thì có hiểu, có điều bụng lại chậm tiêu, cho nên hết hiểu." Hắn nói xong câu đó, liền bắt đầu tự hỏi liệu bụng chậm tiêu và có hiểu hết hiểu thì liên quan gì, cũng không thể bảo là do gieo vần thuận miệng, cho nên mới ứng khẩu như thế được.

May mà Liên phu nhân cũng không truy cứu vấn đề này nữa: "Chính là loại người mà vừa mới bắt đầu giờ làm việc đã ngóng giờ tan tầm rồi." Bà dừng một chút: "Cậu có phải người như thế không?"

"Dĩ nhiên là không phải rồi." Giả Chí Thanh vô cùng nhanh nhạy phản bác, đồng thời âm thầm tự giải thích: hắn vừa bắt đầu làm việc là đã ngóng tới giờ phút về hưu an dưỡng luôn rồi. Từ điểm đó có thể thấy được, hắn quả thật là một người biết nhìn xa trông rộng mà.

Liên phu nhân nói: "À, vậy ra cậu là bởi vì ở cùng một chỗ với tôi, cho nên mới trở thành công nhân chờ hết giờ phải không?"

Giả Chí Thanh ngay lập tức cảm thấy một mũi tên vô hình đang hướng thẳng về phía hắn.

Tiền từ trên trời rơi xuống cũng không phải dễ nuốt mà.

Hắn trong lòng cảm khái, ngoài mặt lại nở nụ cười cầu tài nói: "Bác đã hiểu lầm rồi, thực ra, sở dĩ con nhìn đồng hồ là bởi vì... bởi vì... bởi vì có liên quan tới dung lượng của bàng quang ạ."

...

Liên phu nhân giật mình.

Bà hiển nhiên là không ngờ một kẻ ngốc đến khó tin như Giả Chí Thanh lại có thể phát ngôn ra một câu lớn mật như vậy.

Giả Chí Thanh lo lắng thấp thỏm nhìn bà.

Chẳng lẽ vừa rồi hắn đã ra một đòn quá nặng, cho nên đã trực tiếp knock-out bà ấy rồi?

Liên phu nhân bất thình lình trợn mắt một cái.

Giả Chí Thanh nhìn thấy sững sờ. Trợn mắt là một động tác vô cùng bình thường, thế nhưng ở trên một người tao nhã như bà lập tức trở nên kỳ quái hết sức. Cũng giống với cảm giác đang lúc xem chương trình thời sự buổi tối bảy giờ, phát thanh viên đột nhiên hắt xì một cái, sau đó bất ngờ kéo cà vạt lên lau miệng vậy.

Có điều Liên phu nhân đã nhanh chóng trở lại bình thường: "Cậu hãy đi theo tiếng gọi của tự nhiên đi."

...

Câu này có ý nói hắn có thể đi tiểu rồi phải không?

(~ Liên phu nhân lấy ý theo câu tiếng Anh "Go for the call of nature" là cách nói lịch sự của đi tiểu)

Giả Chí Thanh lễ phép mỉm cười, sau đó cấp tốc hướng tới đám người đang chen chúc, với tốc độ cứ như thể trách móc cha mẹ sao sinh hắn ra chỉ có hai cái đùi.

Cao Cần từ xa nhìn thấy cảnh Giả Chí Thanh chạy trối chết khỏi Liên phu nhân, thản nhiên hỏi: "Anh đoán xem cậu ta chạy về đây để hủy bỏ hợp đồng? Hay là chạy về xin cứu viện?"

Liên Giác Tu trầm giọng nói: "Hợp đồng đã ký kết, không thể thay đổi được."

Nhan Túc Ngang vuốt cằm phỏng đoán: "Với cái tính yêu tiền như mạng sống của cậu ta, không chừng là trở về đòi tăng giá."

Tiểu Bạch dường như choàng tỉnh khỏi cơn u mê, ngạc nhiên nói: "Đúng rồi, Liên đạo diễn lúc nãy vừa nói Chí Thanh là vợ, là người yêu, là bạn trai của mình, muốn cùng chung sống với cậu ấy cả đời. Nhưng mà Chí Thanh vì sao lại phải ở cùng một chỗ với bại tướng như Liên đạo diễn chứ?"

...

Liên Giác Tu hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Túc Ngang, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên đầu hắn.

Cao Cần trông có vẻ khoái chí vô cùng.

Nhan Túc Ngang lại hoàn toàn chẳng thèm để tâm, vuốt vuốt tóc Tiểu Bạch: "Bởi vì QQ thì chỉ có thể dùng linh kiện của QQ thôi, Lamborghini không tương thích đâu."

...

Liên Giác Tu siết chặt ly rượu căm hận nói: "Mình muốn giết hắn. Mình muốn đốt luôn chiếc Lamborghini."

Cao Cần nói: "Anh có thể thay đổi đoạn kết phim, có thể thêm thắt các thể loại máu me bạo lực mà."

"Tôi sẽ quay thêm phần hai, tên là "Ngục Giam Lệ"." Liên Giác Tu trong mắt lóe lên ánh nhìn hung ác: "Trước cho mười thằng raep hắn, rồi cho một trăm thằng đánh hắn, đánh xong lại reap, reap xong lại đánh..."

Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Liên đạo diễn đang nói gì thế? Sao nửa mặt của anh ấy tự nhiên lại bị bóng tối che phủ, chỉ có đôi mắt là lập lòe lập lòe phát sáng thế kia?"

Nhan Túc Ngang vừa kéo Tiểu Bạch ra xa vừa dặn dò: "Sau này nếu gặp phải mấy người mặt mày quái dị kiểu như vậy tốt nhất là đừng có tới gần."

Cao Cần thì thẳng tiến theo hướng ngược lại. Hắn cũng phải công nhận, chỉ số tấn công của Liên Giác Tu ở trạng thái nhập ma vẫn cao hơn hắn một bậc.

Giả Chí Thanh từ trong biển người trăm gian ngàn khổ mới chen đến được, vừa tới nơi đã thấy bọn Nhan Túc Ngang bỏ đi, không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Bọn họ làm gì mà vừa mới nhìn thấy tôi đã bỏ chạy rồi?"

"Hắc, hắc, hắc..." Liên Giác Tu đột nhiên cất tiếng cười gian ác khiến cho ai nấy lông tóc đều dựng đứng cả lên.

...

Giả Chí Thanh lập tức quay đầu toan bỏ chạy, đã bị Liên Giác Tu một tay kéo về.

Giả Chí Thanh vẻ mặt cầu xin nói: "Đại hiệp tha mạng."

Liên Giác Tu tức giận: "Bộ cậu vừa mới trêu ghẹo con gái nhà lành sao, kích động cái gì?"

Giả Chí Thanh lẩm bẩm: "Tôi chỉ sợ anh kích động."

Liên Giác Tu nói: "Mẹ tôi nói gì với cậu thế? Cậu sao lại chạy tới đây?"

"Bác ấy hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà tôi."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi phát hiện ra nhà tôi chỉ còn lại một thế hệ là tôi và Cao Cần."

Liên Giác Tu thở dài nói: "Cậu không biết thêu dệt thêm một chút cho vinh quang lịch sử gia tộc nhà cậu sao?"

Giả Chí Thanh 囧囧 nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ bảo tôi là cháu chắt chít của Giả Bảo Ngọc?"

Liên Giác Tu lau mồ hôi nói: "Ôm ấp hy vọng với cậu, rốt cuộc chỉ tìm thấy thất vọng mà thôi."

Giả Chí Thanh đột nhiên rụt cổ lại, chạy ra núp sau lưng hắn.

Liên Giác Tu theo bản năng ưỡn ngực lên, che khuất người sau lưng: "Cậu làm gì vậy?"

Cậu ta thì thầm: "Tôi nói với mẹ anh tôi đi tiểu."

Liên Giác Tu thấy Liên phu nhân cũng đang nhìn về phía này, vừa mỉm cười đáp lại, vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu nói chuyện kiểu đó với mẹ tôi hả?"

"Không, tôi chỉ ám chỉ rằng bàng quang của tôi dung lượng có hạn thôi."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi bác ấy nói rằng tôi có thể đi tìm một chỗ tự nhiên để giải quyết."

...

"Là đi theo tiếng gọi của tự nhiên phải không?"

"Đại loại là vậy."

"Vậy cậu còn không mau đi đi?" Liên Giác Tu hạ giọng nói: "Không ai nói cho cậu biết diễn xuất cần nhất là sự chân thật sao?"

Giả Chí Thanh nói: "Không có."

Liên Giác Tu lấy giọng uy hiếp nói: "Một ngày hai nghìn rưỡi."

"... Bây giờ có rồi." Giả Chí Thanh dán người sát vào tường, lần mò trườn tới toa lét.

Trong buổi tiệc đóng máy phim, thông thường thì đạo diễn diễn viên sẽ lên phát biểu cảm nghĩ về những kỷ niệm những cảm xúc đọng lại sau nhiều tháng đóng phim cùng nhau.

Nói theo kiểu của Cao Cần thì: "Có thù có oán gì cứ tự nhiên xả ra, không có can đảm xả ra thì cứ việc khóc lóc suốt buổi tiệc cũng được."

Liên Giác Tu làm đạo diễn, là người đầu tiên bị đẩy lên.

Trước khi phát biểu, hắn trịnh trọng giới thiệu Liên phu nhân với tất cả mọi người. Điều này đã khiến cho rất nhiều người rục rịch âm mưu ném đá hắn đành phải ngậm ngùi từ bỏ ý định. Cũng tựa như học sinh tiểu học đang định giở trò bắt nạt đứa bạn học, chợt phát hiện thấy phụ huynh của đứa đó đành lập tức chùn tay. Khi người ta trưởng thành rồi, nỗi e sợ đối với các bậc trưởng bối sẽ dần dần chuyển thành sự kính trọng, thế cho nên kết cục vẫn y như cũ.

Liên Giác Tu nói: "Các vị huynh đệ tỉ muội, mọi người đã vất vả nhiều rồi."

Hắn vừa dứt lời, bên dưới đầu tiên là tiếng than thở ai oán nổi lên khắp bốn phía, tiếp theo là một tràng pháo tay điên cuồng.

Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai vốn cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Liên Giác Tu qua bao nhiêu bộ phim nên đã nghe đoạn này nhiều tới mức thuộc lòng luôn, cảm xúc duy nhất lúc này chính là, hắn ta sao có thể kiên trì tới độ bao nhiêu năm như một vẫn mở màn theo đúng một bài như thế, ngay cả giọng nói và cách ngắt nghỉ cũng đều giống y chang, quả thật là một sự cố chấp đáng kinh ngạc. Hay là hắn ta làm biếng?

Liên Giác Tu nói: "Trong suốt thời gian làm phim, mọi người chúng ta đã cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, thế nên chuyện đáng được ăn mừng chính là, những thứ đó nay đã trở thành quá khứ rồi. Từ giờ phút này trở đi, chúng ta có thể vui mừng phấn khởi cùng hưởng thụ thành quả."

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên. Có điều từ nụ cười trên mặt của mọi người có thể thấy được, rõ ràng không phải là do tương lai tươi sáng mà Liên Giác Tu vừa vẽ vời, mà bởi vì đã được giải thoát khỏi quá khứ đen tối rồi.

"Nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là, mặc dù trong các bạn có lẽ sẽ có người không đồng ý, thế nhưng đối với tôi, đó quả thật là những kỷ niệm hết sức quý giá mà tôi vô cùng trân trọng. Thật ra, những ký ức ấy đã chiếm hết nửa quyển nhật ký của tôi rồi. Nửa quyển còn lại sẽ được lấp đầy bởi những cảm xúc dạt dào của tôi."

Tiểu Bạch cảm thán: "Không nghĩ được Liên đạo diễn vậy mà cũng viết nhật ký." Vì khi đóng phim mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, anh ấy không ngờ thế mà vẫn có thể kiên trì đến như vậy, lại còn viết được tới nửa quyển, thực sự là làm cho người ta vô cùng ngưỡng mộ mà.

Nhan Túc Ngang nói: "Từ trước đến nay, chưa từng có ai được nhìn thấy quyển nhật ký vĩnh viễn chỉ mới phân nửa đó của anh ta."

Tiểu Bạch chẳng hề ngạc nhiên: "Nhật ký thì làm sao có thể để cho người khác thấy được?"

"Vấn đề ở chỗ, ngay cả bản thân anh ta cũng chưa từng thấy qua."

"..."

Chờ cho đến khi Liên Giác Tu kết thúc, Nhan Túc Ngang, Trương Giai Giai, Trần Đức Chương, Đàm Phi, Tiểu Bạch... từ diễn viên chính, diễn viên phụ cho đến nhân viên đoàn phim đều lần lượt lên sân khấu phát biểu.

Cảnh tượng như vậy Liên Giác Tu đã thấy quá nhiều lần, bởi vậy hắn không hề giống với những người mới, đôi mắt đỏ hoe đứng yên lặng nghiêm trang, chăm chú lắng nghe từng lời từng chữ. Hắn và Cao Cần hai người đứng tách riêng ở một góc thoát khỏi tầm mắt của mọi người.

"Tôi đảm bảo là, Trương Giai Giai vừa mới cúi đầu xuống tuyệt đối không phải để lau nước mắt, mà chính là vì sợ không nhịn được cười." Liên Giác Tu bình luận.

Cao Cần gật đầu: "Nhan Túc Ngang diễn xuất có khá hơn một chút. Nếu như cậu ta không phải vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Bạch, biển hiện của cậu ta vừa rồi có thể coi là hoàn hảo."

Liên Giác Tu nói: "Vậy cậu đoán thử xem vừa rồi Đàm Phi là thật hay giả?"

"Vệt hồng hồng trên ngón tay của cô ấy chắc chắn là tương ớt."

...

Cả hai người đều buồn chán đứng tán nhảm.

Liên Giác Tu đột nhiên hỏi: "Giả Chí Thanh đâu rồi?"

"Từ lúc đi vào tới giờ, cậu ta vẫn chưa có đi ra."

"Cậu đoán đây là rớt xuống bồn cầu hay là làm biếng trốn việc thế?"

Cao Cần nói: "Tôi nghĩ là tiêu chảy."

Liên Giác Tu kinh ngạc nhìn hắn: "Sao vậy?"

Cao Cần nói: "Cậu ta hễ ăn cá sống vào là sẽ bị tiêu chảy."

Liên Giác Tu linh cảm có chuyện chẳng lành: "Cho nên?"

"Tôi lúc nãy có thấy cậu ta ăn."

"..." Liên Giác Tu nhìn hắn chằm chằm, cười méo xệch nói: "Cảm ơn cậu bây giờ mới nói cho tôi biết."

Cao Cần thản nhiên đón nhận: "Không có chi."

Liên Giác Tu chạy ào vào toa lét, lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ không ngừng của Giả Chí Thanh từ cánh cửa trong góc truyền tới.

Tuy rằng toa lét đã được xịt nước hoa khử mùi, thế nhưng một mùi hôi thối vẫn từ từ xông lên mũi.

Liên Giác Tu thở dài nói: "Vì sao gần đây mỗi lần tôi gặp cậu, cậu nếu không phải trên nôn thì cũng là dưới tháo vậy?"

Giả Chí Thanh dù đang rên rỉ cũng phải nghiến răng nghiến lợi: "Chứng tỏ anh là đồ quạ đen chứ sao"

Truyện Chữ Hay