Mọi người đừng có mong đợi gì nhiều, miêu tả chuyện này, tôi hoàn toàn không có khả năng
đâu. /( ㄒ o ㄒ)/~~
~.~
Cao Cần mệt mỏi kéo lê thân thể về nhà.
Chuyện ra đi của Phong Á Luân đã khiến Mã Thụy vô cùng kích động, hôm nay đòi sống đòi
chết lôi hắn vào phòng – lại họp kín hai người giống như lần trước. Rồi sau đó ông ta không
ngừng nhai đi nhai lại tầm quan trọng của Phong Á Luân đối với công ty, nói cho tới mức cao
trào, cứ như là nếu không có Phong Á Luân, ông ta sẽ không sống nổi nữa, tựa hồ đã hoàn
toàn quên béng mới hôm trước thôi còn lạnh nhạt vô tình muốn loại bỏ người kia. Thế
nhưng cho dù ông ta có lải nhải mấy câu vô nghĩa kia bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thay
đổi được một sự thật là người kia vẫn sẽ ra đi.
Hắn ra khỏi thang máy, cúi xuống lấy chìa khóa, một cảm giác mơ hồ thoáng qua, dường
như có ai đó đang quan sát mình. Cao Cần vội vã ngẩng đầu, liền thấy Phong Á Luân đang
đứng khoanh tay dựa cửa, hơi mỉm cười nhìn hắn.
Cao Cần thở nhẹ một hơi, thong thả lấy chìa khóa mở cửa: "Tôi tưởng cậu cho tới khi chào
tạm biệt lên máy bay thì vẫn còn né tránh tôi chứ."Phong Á Luân theo hắn vào nhà: "Đúng là như thế. Tôi ngày mai lên máy bay."
Cao Cần trong lòng chấn động, nhưng bên ngoài vẫn không đổi sắc mặt nói: "Cậu đã thông
báo với công ty chưa?"
Phong Á Luân cười: "Anh thấy cần thiết sao?"
Cao Cần trầm ngâm.
Phong Á Luân chân trần bước tới quầy bar lấy ra hai cái ly.
Cao Cần đột nhiên hỏi: "Cậu tắm lúc nào?"
"Cách đây một năm." Phong Á Luân dang rộng hai tay: "Có muốn đến ngửi ngửi một chút
không?"
"Đi tắm đi."
Phong Á Luân nhún vai: "Tôi không ngại tắm, nhưng mà, sau khi tắm tôi chắc chắn sẽ không
mặc đồ mà đi ra. Anh muốn xem thử không?"
Cao Cần sửng sốt: "Da mặt cậu có phải đánh phấn quá dày không?"
"Lẽ nào anh không nhận ra được đây chính là sự buông thả trước ngày tận thế?"
Cao Cần lấy cái gối đặt trên đùi, hờ hững nhìn hắn: "Tùy cậu."
Phong Á Luân quen thuộc đi tới tủ lạnh tìm rượu.
Cao Cần nhìn cái ly có chân dài đặt trên bàn, lạnh lùng nói: "Tôi không uống."
Phong Á Luân bật cười: "Anh sợ tôi hả?"
Cao Cần nhướn mày."Nếu không, vì sao ngay cả cùng người bạn cũ uống ly rượu tạm biệt cũng không chịu
uống?"
"Bạn cũ?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Phong Á Luân vừa ngồi xuống ghế sô pha bên trái hắn, vừa
dùng dụng cụ mở nắp chai rượu, vừa cười nói: "Trước kia khi chúng ta dính vào xì căng đan
tình ái, anh không phải đã lấy lý do này sao?" Hắn hơi hạ giọng, bắt chước giọng điệu của
Cao Cần: "Tôi và Phong Á Luân mãi mãi là bạn tốt nhất của nhau, bất luận quý vị viết cái gì,
dùng cách gì gây chia rẽ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Mãi mãi về sau, chúng tôi sẽ
là đôi bạn cùng chung chí hướng, sẽ mãi là những người đồng nghiệp tốt nhất."
Cao Cần nhìn dòng rượu đỏ óng ánh đổ vào ly, trầm giọng nói: "Không nghĩ rằng cậu lại có
thể nhớ chính xác không sai một chữ như vậy."
"Biết tôi một chữ cũng không sai... chứng tỏ anh cũng chẳng hề quên." Phong Á Luân cầm
lấy một ly rượu đưa đến trước mặt hắn.
"Đừng quên, cậu vừa từ sở cảnh sát đi ra cũng vì say rượu lái xe."
Phong Á Luân bất chợt cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch: "Chậc chậc, đừng nói với tôi
rằng, anh sắp sửa đem người bạn cũ đang say rượu này lạnh lùng tống ra khỏi cửa nha,
mặc cho hắn ta say mèm mà lái xe về nhà, như vậy biết đâu chừng sẽ xảy ra tai nạn giao
thông..."
Cao Cần mím môi thật chặt.
Phong Á Luân hai mắt khép hờ, hàng mi dài đã có chút chếch choáng men say, phảng phất
như một lời mời gọi câm lặng: "Nói thật xem nào, anh ban đầu vì sao lại chọn tôi? Nếu vì bộ
dạng đẹp mắt thì có vô số những người khác. Tôi chẳng qua, chẳng qua chỉ là một nhân
viên bình thường làm việc ở trạm xăng mà thôi."Cao Cần đột nhiên đứng dậy: "Cậu cứ thong thả ở đó uống một mình đi."
"Lại muốn trốn tránh?"
"Nếu nói về trốn tránh thì không ai so được với cậu, nước Mỹ, quả thật là thiên đường của
bọn hèn nhát."
"Tôi không nghĩ như vậy. Tôi lại thấy rằng đó chính là thiên đường của những người dũng
cảm." Phong Á Luân mặc cho thân thể chao đảo ngã xuống sô pha, "Anh nhìn xem, ở nước
Mỹ có bang công nhận tình cảm của chúng ta là hợp pháp. Tôi ở đó có thể sống một cuộc
sống bình thường, không cần phải như con dơi sống chui rúc trong bóng tối, từng giờ từng
phút đều nơm nớp lo sợ một lúc nào đó sẽ bị lôi ra thiêu đốt dưới ánh mặt trời. Nơi đó, chính
là nguồn động viên lớn nhất cho những người can đảm dám thừa nhận tình cảm thật của
chính mình." Hắn đột nhiên vỗ sô pha cười lớn.
Ly rượu theo cử động của tay hắn sóng sánh lắc lư, dường như chỉ cần một chút bất cẩn
nữa sẽ trào ra ngoài, đổ xuống sô pha.
Nhưng Cao Cần chỉ lạnh lùng lướt qua, đi vào trong phòng.
Đóng cửa lại, hắn vẫn như cũ cảm thấy tiếng cười vừa chán chường vừa cuồng loạn của
Phong Á Luân vang vọng bên tai.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe được giọng cười đau thương ấy.
Vào cái ngày bày tỏ đó, cũng thế này, lần họp báo đó, cũng thế này... trong suốt năm đó,
hắn đã từng nghe qua vô số lần như thế. Mãi đến một năm sau, Phong Á Luân dường như
hoàn toàn trở thành một con người khác, kể cả khi thỉnh thoảng vô tình đề cập đến chuyện
này, giọng điệu hoàn toàn trở nên châm chọc, dường như khi đó chỉ là trò đùa của một thời
niên thiếu nông nổi ngu ngốc mà thôi.
Thế thì vì sao giờ đây lại xuất hiện trở lại?Cao Cần ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn bàn hắt xuống cõi lòng
hắn một mảnh giá lạnh.
... Nói thật xem nào, anh ban đầu vì sao lại chọn tôi? Nếu vì bộ dạng đẹp mắt thì có vô số
những người khác. Tôi chẳng qua, chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường làm việc ở
trạm xăng mà thôi.
Câu hỏi của Phong Á Luân lại hiện ra trong tâm trí.
Hắn cũng tự hỏi chính mình.
Vì sao?
Vì coi trọng khuôn mặt trắng trẻo đường nét hoàn hảo của cậu ta? Hay vì nghĩ rằng cái khí
chất chỉ cần tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng có thể hấp dẫn người khác thì không đáng bị
chôn vùi ở trạm xăng mặc cho bọn trạm trưởng cùng khách hàng trêu đùa bỡn cợt?
Cao Cần từ từ nhắm mắt lại.
Không thể như vậy được.
Hắn không thể trốn chạy giống suy nghĩ của Phong Á Luân được.
Một khi cả hai người đều mất trí, thế giới của bọn họ chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Trong hai
người, bắt buộc phải có một người giữ vững lý trí. Hắn đã một tay gây dựng nên vương
quốc này thì ngay cả lúc suy sụp nhất, vẫn phải giữ vững được sự huy hoàng khiến người
khác nhìn vào mà trầm trồ ngưỡng mộ.
Cửa bị gõ nhẹ hai tiếng.
Âm thanh của Phong Á Luân bên ngoài khẽ truyền đến: "Tôi đi đây."
Sau đó là một mảnh yên tĩnh.Cao Cần vẫn ngồi bất động ở chỗ cũ. Không biết đang chờ đợi điều gì?
Chờ một âm thanh mở cửa? Hay đang lắng nghe tiếng tim đập chầm chậm trong lồng ngực
mình?
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi ra mở cửa.
Phong Á Luân cả người dựa vào tường, cúi đầu yên lặng.
Hai người nhất thời không ai lên tiếng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên dồn dập, một lúc sau, trực tiếp chuyển sang chế độ
thư thoại.
Cao Cần suy đoán, thời điểm này mà còn gọi điện thoại tới, cũng chỉ có Phong Á Luân và
Mã Thụy. Phong Á Luân hiện giờ đang đứng trước mặt, người ở đầu dây tất nhiên là...
Giọng nói cuống quít của Mã Thụy nhanh chóng vang lên: "Tôi có người bạn vừa điều tra
được chuyến bay của Phong Á Luân, là vào sáng sớm ngày mai, anh mau mau nhanh, lập
tức đi tìm Phong Á Luân, đập tan ý định trong đầu cậu ta đi. Bất cứ điều kiện gì cũng có thể
thương lượng được! Nếu mà không được, anh ngày mai sáng sớm chạy ra sân bay, tóm cổ
cậu ta về đây." Mã Thụy nói xong, lại lầm bầm một hồi, thực sự nghĩ không ra còn điều gì
dặn dò nữa, mới giận dữ nói: "Tôi biết anh đang nghe thấy, đừng có chơi trò biến mất với tôi,
mau đi tìm người đi."
Điện thoại kết thúc, trong phòng yên lặng trở lại.
Cao Cần nhìn hắn: "Cậu nói sao đây?"
Phong Á Luân ngẩng đầu, hai má đỏ hồng, hấp dẫn đến mức khiến cho người ta thèm rỏ
dãi: "Anh hiểu tôi mà."
"Không hối hận?"Phong Á Luân lắc lắc đầu.
Cao Cần thở ra một hơi dài.
Phong Á Luân đang muốn nói điều gì, đột nhiên bị Cao Cần ôm chặt ngã xuống sàn nhà.
"Ôi, đau." Nền gạch cứng khiến hắn xương cốt toàn thân như bị vỡ vụn: "Cao Cần, tôi cảnh
cáo anh, cho dù anh đánh tôi bị thương phải đi bệnh viện, tôi cũng sẽ nhịn đau chạy tới Mỹ
nằm viện cho anh xem."
Cao Cần ánh mắt hơi trầm xuống: "Thật không?"
"Đương..." Từ "nhiên" của Phong Á Luân lập tức bị Cao Cần nuốt vào trong miệng. Hắn ngơ
ngác ngước nhìn khuôn mặt đang kề sát, hiện giờ đang xảy ra chuyện gì? Cao Cần anh
ấy...
Cao Cần đột nhiên mở miệng buông tha, lạnh lùng nhìn hắn: "Chưa ai dạy cậu khi hôn phải
tập trung hả?"
Phong Á Luân ngơ ngác nói: "Xin lỗi."
Cao Cần cúi đầu, tiếp tục sự nghiệp dang dở.
Là đang mơ phải không?
Phong Á Luân từ từ vòng hai tay lại, ôm lấy cơ thể đang đè nặng trên người mình, nhiệt độ
ấm nóng dường như nói cho hắn biết, đây chính là giây phút ước mơ hóa thành sự thật.
Hắn từ từ nhắm mắt, say mê đáp trả.
Ngọn lửa đè nén nhiều năm một khi đã được nhen lên, ngay lập tức bùng cháy không thể
nào kiềm chế được.Phong Á Luân cảm thấy quần áo trên người mình ngày càng ít đi, không khỏi ngượng ngùng
hỏi: "Có thể chuyển lên giường được không? Trong giấc mơ của tôi, chúng ta đều là ở trên
giường."
Cao Cần bàn tay bất chợt dừng lại.
Phong Á Luân ngước nhìn, chớp chớp mắt: "Nếu không thì sô pha cũng được." Nền gạch
thật sự là đau quá mà.
Cao Cần khẽ chửi một tiếng, một hơi ôm hắn lên, chạy vào trong phòng, ném hắn lên
giường.
Phong Á Luân trên giường quay quay cánh tay, bàn chân xoắn xoắn đùa giỡn với tấm khăn
trải giường: "Không ngờ rằng lực tay anh lại lớn đến như vậy."
"Nơi khác của tôi cũng rất lớn." Cao Cần chống hai tay cạnh khuôn mặt hắn, từ từ cúi người
xuống.
... Muốn khởi động một lần nữa sao?
Phong Á Luân không nhịn được, hai chân vòng qua ôm lấy eo người phía trên, thì thầm vào
tai hắn: "Quá chậm chạp là không được đâu, người ta sẽ sốt ruột."
Thật đúng là châm thêm dầu vào lửa.
Cao Cần đột ngột xé quần áo của hắn xuống.
Củi khô lửa bốc hừng hực nhanh chóng thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Đêm nay... còn rất dài.
Ngày hôm sau.
Cao Cần mở mắt ra, vô thức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.Cảnh tượng trên giường thật sự vô cùng hỗn loạn, nhưng cái người đáng lẽ phải nằm trên
đống chăn nệm hỗn loạn kia thì lại chẳng hề thấy bóng dáng.
Hắn bật người ngồi dậy, cơn choáng váng đột ngột kéo đến, hắn cố sức lắc mạnh đầu, vội
vã xuống giường tìm điện thoại.
Nhấn vào một phím tắt, điện thoại vừa reo hai tiếng tút tút liền được trả lời.
Giọng Phong Á Luân khàn khàn nhưng đầy phấn chấn nhanh chóng từ đầu dây truyền đến.
"Chết tiệt, cậu đang ở đâu?" Cao Cần quát lớn.
"Ở sân bay." Phong Á Luân đóng cửa xe taxi lại, "Tôi để chìa khóa chiếc xe cưng của tôi trên
bàn, nhớ là khi không có tôi ở đó anh nhất định phải chăm sóc nó cẩn thận như thể đang
chăm sóc tôi vậy nha."
Cao Cần cố gắng đè nén lửa giận đang từ từ dâng trào trong lồng ngực: "Cậu sao có thể ăn
xong sạch sẽ rồi vỗ mông bỏ chạy hả?"
"A, ngày hôm qua người bị ăn sạch sẽ hình như là tôi mà?" Phong Á Luân lấy ra một cây
gậy mới mua được, từng bước từng bước khập khiễng đi tới.
"Vậy cậu mau trở về để tôi còn chịu trách nhiệm!"
Phong Á Luân bước chân mềm nhũn, may là còn có cây gậy, mới có thể tránh được số phận
bò lê bò toài. Một Cao Cần như vậy, quả thật là trăm năm khó thấy. Hắn nở nụ cười: "Không
bằng như thế này, tôi ở Mỹ nếu không gặp được người nào tốt hơn, lúc đó sẽ quay trở lại
cho anh chịu trách nhiệm, được không?"
Cao Cần ngay lập tức cúp máy, tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo, cầm lấy chìa khóa xe của
Phong Á Luân đặt trên bàn chạy vội ra ngoài.
Chuông điện thoại reo lên.Phong Á Luân ở đầu dây mỉm cười nói: "Tôi vừa làm thủ tục xong rồi, nửa giờ nữa sẽ cất
cánh. Anh cho dù có chạy tới, cũng đã quá muộn rồi."
Cao Cần tay siết chặt cái điện thoại, một lúc lâu sau mới thốt lên một chữ: "Fuck!"