Người dịch: Cat Tam Thể
Bối cảnh: Mẩu truyện được viết trong cuốn Memorial 1.
------
"Giờ ta sẽ bắt đầu với bài thi quốc ngữ trước."
Giám thị đứng nói trên bục giảng. Tất cả học sinh trong phòng đều tỏ rõ vẻ căng thẳng rồi lật tờ đề lên. Cậu trai đeo kính mặc đồng phục ngồi ở bàn thứ hai phía sau cửa sổ đọc đề bài thi như thể bị cuốn theo bầu không khí. Thế nhưng cậu nhận ra sai lầm rồi ôm đầu.
"A, không ổn rồi."
Tuy vậy cậu không được phép rút khỏi chiến trường khi mới chỉ vài phút trôi qua. Vì thế cậu viết vào tờ đáp án tên của mình - Aki Tomoya - như một lời tuyên chiến. Ở tờ giấy dự thi nằm trên bàn có ghi tên cậu và dòng chữ "Trường cao trung Toyogasaki".
Hôm đấy chắc chắn là ngày tổ chức kì thi tuyển sinh của trường công lập Toyogasaki vào tháng hai. Khi đó Tomoya là học sinh năm ba của trường sơ trung Shimamura.
Có nhiều lí do để Tomoya quyết định tham dự kì thi này nhưng chúng không hề phức tạp. Thế nhưng vẫn có một lí do hay - bởi vì ngôi trường đó có một thứ mà Tomoya và cả nhà đã tìm kiếm suốt từ khi cậu còn bé. Đó là văn hoá học đường cởi mở. Dù trường có đồng phục nhưng không có quy định về độ dày của quần hay độ dài của váy, và nội quy trường cũng khá thoải mái. Thêm nữa bầu không khí ở trường dù có cả trai và gái vẫn rất yên bình.
Với một người đã bị bắt nạt ở trường tiểu học vì cái mác otaku tự xưng như Tomoya, "sự lựa chọn dẫn đến cái kết có hậu" cuối cùng cũng xuất hiện. Thế nên Tomoya ngay lập tức nộp đơn xin tiến cử trường cao trung Toyogasaki trong lần định hướng đầu tiên ở năm ba cấp hai... để rồi dễ dàng rút lui khi biết có những thí sinh khác.
Là "đối thủ cùng nhắm đến thư tiến cử của trường", rõ ràng là người đó có lợi thế hơn hẳn dù cho học lực không chênh lệch nhau là mấy. Tuy nhiên, gia thế quá cách biệt và lí do khiến bên đó háo hức nhập học Toyogasaki làm cho Tomoya không thể đạt được những điều mình muốn khi gặp cô ta. Cậu luôn cảm thấy rằng cô ta có chuyện gì đó liên quan đến lí do muốn nhập học. Cậu thấy đồng cảm cho cô ta hơn cả chính mình khi thấy cô muốn đến một nơi không còn vướng bận, phân biệt và kí ức ngày xưa.
Tên của đối thủ đó là Sawamura Spencer Eriri.
Cha cô là nhà ngoại giao nhưng điểm của cô chỉ nằm ở nửa dưới của lớp.
Cô cũng là người bạn thuở nhỏ bị tổn thương bởi mối quan hệ nhiều như Tomoya, có khi là hơn. Đó là lí do vì sao giờ đây Tomoya tham dự kì thi tuyển sinh của trường cao trung Toyogasaki để được cùng trường với người bạn thuở nhỏ đã vài năm chưa gặp lại - người mà cậu cùng có những cảm xúc lẫn lộn và giờ đây là đối thủ cùng nhắm đến tiến cử của trường.
"À, nè cậu ơi?"
Và rồi Tomoya đang có những cảm xúc phức tạp hệt như lần đầu tiên cậu được định hướng ở năm ba cấp hai. Cậu quay trở về hiện thực bởi có ngón tay chạm vào. Cậu ngoái nhìn về phía chỗ bàn của cô nữ sinh đang hơi bối rối. Cô có lẽ cũng là thí sinh giống Tomoya.
"À, ừm, có chuyện gì vậy?"
"Cậu làm xong bài chưa?"
"...Á!"
Khi cô bảo cậu nhìn sang bên cạnh cô, giám thị đang đứng đó cũng hơi bối rối khi Tomoya cứ nắm chặt lấy tờ ghi đáp án. Có lẽ rằng Tomoya đã có những cảm xúc phức tạp đó được gần một tiếng... Bài thi quốc ngữ đã xong mặc dù không được ổn cho lắm.
Tomoya nhanh chóng đưa cho giám thị tờ ghi đáp án mà cậu đã làm trong vòng năm phút đầu giờ, rồi cậu thở ra một hơi thật dài, tối tăm và lạnh lẽo.
Cuối cùng, Tomoya sau khi điền đáp án ra giấy đã không hề kiểm tra lại dù còn hơn 30 phút thì có lẽ cậu cũng đã biết rõ được kết quả.
"Ca thi buổi sáng đã kết thúc. Ca thi buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 1 giờ, vì thế hãy về lại chỗ ngồi trước 10 phút."
"Aaaaa~"
Và rồi cậu cũng không thể loại bỏ nỗi trở ngại trong lòng ngay...Ngay cả trong giờ thứ hai của môn toán, rõ là Tomoya vẫn mất tập trung.
Quả là tình huống khó khăn.
Trong bài thi toán, cậu đã dùng kinh nghiệm trong bài thi quốc ngữ: điền đáp án rồi kiểm tra lại vài lần. Tuy nhiên cậu không sửa chỗ nào cả. Không phải vì cậu không tìm lỗi sai mà là mỗi lần cậu kiểm tra thì lại ra kết quả khác hoàn toàn.
"Đành đặt cược vào bài thi tiếng Anh chiều nay vậy."
Trong khi học sinh lần lượt rời khỏi phòng để đi ăn trưa, Tomoya còn lại một mình, nhìn dòng người đi qua một lúc như thể tổn thương hồi sáng vẫn còn, chỉ còn có thể yếu ớt thề thốt để bù đắp cho niềm vô vọng trong ngày hôm nay.
"Lên sân thượng đi vậy."
"Lạnh quá."
Cậu vừa mở cửa sân thượng thì cái lạnh tháng hai phả vào má cậu. Gió thổi mạnh như thể thổi vào nơi đồng không mộng quạnh, và quanh đây đúng là không có học sinh nào khác. Cậu ngồi xuống một cái ghế dài rồi giở hộp cơm trưa mà buổi sáng mẹ cậu đưa cho.
"Con sẽ cố môn tiếng Anh mẹ à."
Mặc cho cái lạnh, tâm trí hiện giờ của Tomoya không để cho cậu nhận ra rằng cái ghế cậu đang ngồi vẫn còn hơi ấm.
"Aaa..."
Cô đi xuống hết cầu thang, đến hành lang tầng một rồi đứng lại.
Trong những phòng học và hành lang trong tầm mắt của cô, những học sinh trong bộ đồng phục khác với của cô đang ở đó, mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, vật lộn với hộp cơm trưa và những cuốn sách tham khảo. Nói cách khác, cô không phải thí sinh mà là học sinh của trường duy nhất trong ngày hôm nay. Cô gái mặc đồng phục khác với mọi người đó tên là Kasumigaoka Utaha.
Cô đã quá bất cẩn và chủ quan khi một mình đến trường như mọi khi bởi cô đã bỏ qua thông báo "ngày mai nghỉ học do kì thi tuyển sinh" trong giờ chủ nhiệm, và cô lại không có bạn để báo lại tin đó.
Sáng nay, khi cô đến lớp học mà không nhìn thấy gương mặt thân quen nào, cô nhận ra mình đã quá chủ quan. Tuy nhiên, thay vì thừa nhận lỗi sai và nhanh chóng đi về thì cô lại kiểu "đọc sách rồi mới về". "Không có phòng học nào dùng được cả", cô doạ giáo viên chủ nhiệm Hasumi rồi mượn chìa khoá lên chỗ được phép duy nhất và chăm chú đọc sách ở đấy - đó là trên sân thượng lộng gió. Tuy nhiên, sau vài tiếng, đến khoảng trưa, cô nhận ra sự bất lợi của hành động hoàn toàn vô ích này, cuối cùng thì cô đưa ra kết luận sáng suốt là đi ra quán cà phê cho ấm. Cô đi xuống từ sân thượng...
"Quên khoá cửa rồi."
Cô Hasumi đã nghiêm khắc dặn rằng: "Thí sinh có thể bị lạc nên khi về là khoá cửa luôn đấy." Cô thở dài đi lên lại cái cầu thang cô vừa mới xuống.
"Gì vậy?"
Sau khi ăn xong bữa trưa, Tomoya đã làm mới bản thân bằng không khí mát mẻ để sẵn sàng cố gắng vào buổi chiều. Nhưng vì lí do nào đó mà tay nắm cửa không xoay được.
"..."
Cậu vặn lấy vài lần, nhưng tay nắm cửa vài phút trước vẫn mở được thì bây giờ lại cứng nhắc và chỉ phát ra tiếng lạch cạch khó chịu.
"Hở?"
"Mong cậu sẽ thi tốt, Tomoya..."
Cô đang đứng trước cổng trường có thể nhìn thấy toàn bộ trường cao trung Toyogasaki... Ngay cả khi cô tìm kiếm Tomoya trong trường cách tấm biển "Địa điểm thi tuyển sinh trường cao trung Toyogasaki" vài chục mét thì dường như cô vẫn sẽ không tìm thấy được người cô đang cần vì đôi mắt cận này.
Cô gái bận tâm đến ghé qua kì thi đầu vào này tên là Samamura Spencer Eriri. Mặc dù cô đã xa cách với người bạn thuở nhỏ Aki Tomoya vài năm, nhưng khi cô biết rằng cậu sẽ vào cùng trường với cô thì cô không thể không đến xem cậu ấy.
Cậu ấy thật sự rất khó chịu.
"Cậu ta thi vào trường Toyogasaki thì liều thật... Hắn nghĩ gì vậy trời?" Cô cất bảng điểm (thấp hơn của Tomoya) lên giá sách, rồi ngẫm đi nghĩ lại về Tomoya với giọng điệu bực bội nhưng hơi vui vẻ. Cô đã như thế này từ một tháng trước khi cô biết được Tomoya sẽ vào trường Toyogasaki đến độ nó thành thói quen mà bố mẹ thì cứ cười cười với cô.
"..."
Trong khi Eriri nhìn ngôi trường với tâm trạng kì lạ thì có người không phải là người cô đang tìm kiếm tiến đến.
Cô ấy trông thật quyến rũ với mái tóc dài đen bồng bềnh, nhưng thực tế thì cô đang uể oải tiến đến. Cô lớn hơn Eriri một tuổi. Tiếp tục giữ nguyên tốc độ đi, cô hơi ngẩng mặt lên khỏi trang sách, trông ra Eriri đáng ngờ đang buồn bã đứng ở sân trường. Cả hai rút ngắn khoảng cách, nhìn lướt qua nhau, rồi gật đầu mà không nói lời nào.
"...Bà già tóc dài độc mồm độc miệng."
"...Con nhỏ tóc vàng thắt bím kênh kiệu."
Chỉ là thái độ của hai người có vẻ như vẫn bình thường.
"...Hà~."
Tựa lưng vào cửa rồi ngồi tụt xuống sàn, Tomoya không biết nói gì, chỉ biết nhìn lên bầu trời. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, biết được rằng gần 10 phút nữa là sẽ bắt đầu thi. Giờ này thì tất cả học sinh đều đã trở về phòng học để đọc lướt lại sách tham khảo chuẩn bị cho môn iếng Anh cuối cùng.
"Anh mệt quá Kotori à..." [note58144]
Chẳng còn tí sức lực nào để nguyền rủa bọn đang được ở trong phòng ấm áp, Tomoya nói chuyện với nhân vật anime mà cậu cuồng dạo gần đây...à không, cậu đang nói chuyện với em gái tưởng tượng. Cũng không hẳn, trong khi ngoài đời mọi người đang đứng trước phán quyết cuối cùng, dù vậy cậu cũng không thể hiểu được khi đứng trước tranh của Rubens...đúng hơn là của Tsunako.[note58145]
Không thể chịu được cái rét, Tomoya quẹt que diêm...không phải đồ thật mà chỉ là đồ tưởng tượng, như là sự pha trộn của nhiều mẩu truyện dành cho trẻ con.
Giờ đây trước mặt Tomoya không chỉ có mỗi em gái mà còn rất nhiều hồi tưởng ẩn hiện. Ngẫm lại, kì thi tuyển sinh của trường Toyogasaki này từ đầu đến cuối chỉ toàn vận rủi. Từ những sự kiện bình thường như mất suất tiến cử đang hướng tới, thiếu kiến thức, tài chính lẫn nỗ lực vào ngày thi, rồi lại còn mở thêm sự kiện ẩn bị khoá trái cửa trên sân thượng nữa.
Quả thật, trường cao trung Toyogasaki không chào đón Aki Tomoya. Cậu không thể thành công ở mấy trường tư có nội quy lỏng lẻo được, nên có khi cậu chỉ có thể lựa chọn các trường trung tâm khi bị hành hạ bởi lũ "báo đời" và thầy cô nghiêm khắc. Cậu không biết phải làm gì khác.
"Đừng bỏ cuộc."
"Ể?"
Trong khi Tomoya rùng mình bởi cái lạnh trong tuyệt vọng, cậu nghe thấy âm thanh và giọng nói xa lạ trong tim mình. Thứ nhất là âm thanh nhịp nhàng giống như tiếng chuông đón giao thừa. Và còn đó là giọng nói của nữ thần hụt hơi, không tốt bụng không ấm áp. Nhưng giờ, Tomoya đã quá tuyệt vọng để xem thử giọng nói đó có thật hay không. Mà thật ra cậu cũng không thực sự tin vào phép màu cho lắm.
"Ơi nữ thần, hãy giúp con đi ạ...Con sẽ cố hết sức trong bài thi tiếng Anh cuối cùng."
Tuy vậy, Tomoya vẫn nghiêm túc cầu may cho gia đình bình an vào dịp năm mới...có lẽ là trong 2D. Cậu cung kính cúi đầu trước mặt nữ thần.
"A, vậy ra cậu ở đây, mình đi gọi giáo viên đây..."
"Ể?"
Thế nhưng, thật bất ngờ khi nữ thần ban phước.
Tomoya tiếp tục nghe thấy tiếng giày lạch cạch đi xuống cầu thang. Một lát sau, càng nhiều tiếng giày đi lên, theo sau đó là tiếng khoá mở thô bạo, và rồi cái cửa bị mở bật ra.
Tomoya đang ngồi dựa vào cửa cũng bị văng ra một cách độc ác.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, trí nhớ của Tomoya trở nên mơ hồ. Theo như lời kể của vài người quanh mình, cậu biết đại khái là bài thi được hoãn lại 15 phút do sự cố không ngờ mà do cậu học sinh đen đủi đến muộn Aki Tomoya gây ra.
Cậu cao hứng đến độ cứ liên tục tự lẩm bẩm mấy thứ kiểu "Tôi có Kurumi[note58146]... À không, tôi có nữ thần phù hộ rồi!" làm mấy cậu học sinh bên cạnh khó chịu, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt trên mà giám thị cũng không mấy bận tâm. Cuối cùng sau bao sự cố thì kì thi tuyển sinh đã kết thúc. Ngày hôm sau, Tomoya về lại trường sơ trung Shimamura thì cậu biết tin rằng môn tiếng Anh của mình được 95 điểm trên thang 100. Giáo viên chủ nhiệm của cậu đã vô cùng bất ngờ thế nhưng cũng buộc phải thừa nhận kết quả này vào ngày trường cao trung Toyogasaki báo điểm.
"Và đó là toàn bộ câu chuyện."
"À, ừm, thật may là anh đã thi đỗ."
Bây giờ chúng ta quay trở lại vài năm sau mà cụ thể là ba năm.
Trong phòng Tomoya vốn là nhà Aki, Katou Megumi - người mẫu cho nữ chính của cậu - vẫn ở đó như thường lệ.
"Em phải bất ngờ hơn đi chứ. Anh chưa bao giờ kể chuyện này cho ai đâu đấy!"
"Em không biết nữa nhưng có điều gì sâu sắc ở đây à? Ý em là anh đến trường đi thi rồi đột nhiên lẻn lên sân thượng mà không được phép thì em nghĩ người đó được phép vào nhập học đâu."
"Đó không phải điều anh muốn nói! Nếu như không có "nữ thần vô danh" cứu anh thì hai ta có khi không gặp nhau đâu đấy biết không?"
"Mà, cô nữ thần kia cũng làm một việc hơi thừa thãi nhỉ."
"Ưm..."
Giọng điệu của Megumi hơi hướng khiêu gợi làm cho Tomoya phải kiềm chế rồi vò đầu.
"Ừm, anh chắc đây là một trong những câu chuyện đẹp nhất từ trước đến nay rồi nhưng chuyện mà vẫn còn nữa."
"À, anh định bảo là "Vẫn còn phần tiếp nữa" rồi kể cả đêm chứ gì?"
"Đừng lo, không dài đâu."
Hẳn là Megumi đã rất mệt khi đã phải nói chuyện nhiều như thế này, gối đầu lên tay rồi mơ màng nhìn cậu với tâm trạng hơi khó chịu.
"Thật ra lúc đó anh đã suy nghĩ rất nhiều về danh tính nữ thần đã cứu mình."
"Nói cách khác là cô nữ chính khác trong cùng một tác phẩm hở, Tohka hay Origami chẳng hạn."[note58147]
"Anh không nói về 2D mà là 3D cơ!"
Tomoya nhăn mặt với một Megumi vẫn đang cố lảng tránh vấn đề như mọi khi, nhưng cậu cương quyết nhìn thẳng vào cô.
"Megumi này, anh hỏi lại cho chắc...Em có đang nói móc mỉa không đấy? Sao nghe độc ác vậy?"
"Anh nói gì vậy~?"
Nhanh chóng bắt gặp ánh mắt nghi ngờ từ phía đối diện, Megumi ngay lập tức quay đi lảng tránh Tomoya.
"Giọng của cô gái tìm thấy anh khá vô tư, không hề vội vã mà đặc biệt cực kì nhạt nhẽo."
"Tóm lại thì ý anh là gì?"
"Megumi, lúc em đi thi em có lên sân thượng không?"
"À, hiểu rồi, anh nghi đó là giọng của em đúng không anh Tomoya?"
"Anh không có ý tiêu cực như kiểu nghi ngờ này nọ đâu, nhưng..."
"Nhưng nếu đúng là của em thì hẳn là do định mệnh thật."
"Đúng chưa?"
Cuối cùng Tomoya cũng đến được đoạn kết cậu muốn, cậu vui sướng nắm chặt tay mình.
"Nếu mà Megumi vô tình cứu anh thì hai ta hẳn là được gắn kết bằng sợi chỉ đỏ ngay từ đầu rồi."
"Không, chả đúng tí nào."
"Hể"
Megumi với thái độ nhạt nhẽo nhẹ nhàng nắm tay lại.
"Không phải ngẫu nhiên hay phép mầu đâu."
"Vậy sao?"
Sau khi bị thuyết phục cậu dường như mất hết niềm tự tin để rồi lạc lối. Cậu vắt tay lên trán suy nghĩ. Chắc chắn, nếu chỉ có một học sinh vắng mặt trước khi thi thì bình thường giám thị mới là người đi tìm chứ không phải một học sinh đang bận thi.
"Bởi vì lần đó anh Tomoya nói "đi lên sân thượng" tuy là tự nhủ nhưng lại khẳng định chắc nịch như thế nên để ý là chuyện bình thường thôi."
"Ể?"
Khoảnh khắc Megumi nói lời đó, những hình ảnh ba năm trước ngay lập tức hiện lên trong tâm trí Tomoya.
"Cậu làm xong bài chưa?"
Phải, cô gái tóc bob cắt ngắn nói với vẻ bối rối nhưng không tức giận.
"Thế là hết chuyện rồi...Ngày mai em có buổi lễ nhập học sớm nên em đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon."
"Ơ? Ơ? Ơ?"
Trước khi Tomoya kịp xác nhận lại kí ức vừa mới ùa về, Megumi ôm chặt lấy Tomoya trên giường rồi vùi mặt vào ngực cậu.
(Hết)