Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào những năm của thế kỷ trước, La Bố Bạc đã tìm ra di chỉ của một thành phố cổ. Người ta đồn rằng bất kì ai từng đi qua đó đều chết hoặc điên. Không lâu sau đó xảy ra cuộc cách mạng văn hoá kéo dài năm. Sau khi kết thúc cách mạng, chính phủ Trung Quốc mới lật lại bản án cho người điều tra sự kiện này. Trong quá trình điều tra, họ tìm được một vật chứng quan trọng: ngọc bội song ngư.
Tại sao lại có tên là ngọc bội song ngư? Không phải vì ngoại hình, mà vì lần đầu tiên nhân viên nghiên cứu phát hiện được khả năng đặc biệt của nó, là khi họ đang dùng một con cá làm thí nghiệm, miếng ngọc đột nhiên khởi động, sao chép ra một cá giống y hệt con dùng để làm thí nghiệm.
Để chứng minh con cá được sao chép ra có mối liên hệ với con cá gốc, người ta thử đánh dấu lên con cá gốc, ngay sau đó con cá được sao chép ra cũng có vết đánh dấu này, nhưng vị trí bị đảo ngược, kết cấu tương tự với hình tượng hình ảnh hai con cá âm dương quấn lấy nhau. Họ lại tiếp tục làm một thí nghiệm khác, lần này họ tiêm một liều thuốc độc vào người con cá gốc, chẳng bao lâu sâu con cá gốc đã chết, còn con cá được sao chép ra vẫn còn sống bình thường, nhưng chỉ sau khoảng tiếng, con cá kia cũng chết. Các nhà khoa học cho ra kết luận rằng cả hai con cá có mối quan hệ mật thiết với nhau, thực chất chúng vẫn là con cá ban đầu nhưng tồn tại ở hai thời không và có trạng thái khác nhau.
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau đó hồ sơ của sự kiện này đã được liệt vào hồ sơ có độ bí mật cao nhất lúc bấy giờ, bởi vì người ta tin rằng giữ bí mật những việc kì bí tốt hơn là công khai chúng cho mọi người đều biết.