Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHUYỆN TÂM LINH DO NHÂN VIÊN CỦA ĐOÀN LÀM PHIM KỂ LẠI
()
Để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện của mình. Chúng tôi từng quay một bộ phim ma nữ báo thù ở một thị trấn nhỏ phía Tây tỉnh Hồ Nam. Nơi này đẹp, núi non, nước trong xanh, không khí rất tốt nhưng tương đối hẻo lánh, chỉ có một nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn. Toàn bộ đoàn phim đều trọ ở nhà nghỉ này.
Khi chúng tôi đến, vì đội hình diễn viên chính vẫn chưa đến đủ nên đạo diễn chia nhỏ thành các tổ quay trước. Hôm ấy có một người trong đoàn làm phim bắt được một con mèo hoang ở lối vào nhà nghỉ, cả đoàn chúng tôi đều giữ lại, cho nó ăn đồ ăn của nhân viên trong đoàn. Sau hôm ấy, mọi chuyện kỳ cục bắt đầu từ đây. Bất cứ ai từng làm việc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đều biết là khi chuẩn bị khai máy, toàn bộ đoàn phim phải thắp hương. Nói chung là thắp nén hương, bày tỏ lòng thành kính, đạo diễn sẽ là người thắp. Sau khi thắp nén hương xong, những người khác lần lượt đi lên lễ bái, đến lúc xong xuôi thì tôi thấy giám đốc sản xuất đang nhìn chằm chằm vào nén hương. Tôi nhìn theo mắt giám đốc thì thấy tốc độ cháy của hương khác nhau, ba que cháy chậm, hai que còn lại lại cháy quá nhanh. Lúc này có một chuyên gia trang điểm ở bên cạnh nói rất to, dọa chúng tôi sợ đến ngây người luôn: “Ba dài hai ngắn, không phải là không may mắn sao?”
Cảnh đầu tiên trong đêm đó quay ở nghĩa trang, đó là cảnh nữ bò ra khỏi mộ. Đáng nói là buổi chiều nhân viên tổ đạo cụ ngồi khắc bia mộ bằng tấm xốp, nhưng chẳng hiểu sao chữ "Mộ" luôn bị khắc sai, làm lỗ mất mấy tấm liền. Đạo diễn là người gan lớn, thấy vậy đã tự mình khắc lên. Mấy chục con mắt của nhân viên đoàn phim đều đổ dồn vào tay ông ấy, ông ấy khắc rất nhanh, nhưng đến chữ “Mộ” cuối cùng thì tình huống quỷ dị xuất hiện, đồ khắc bị rơi đứt một mảnh. Lúc này ngay cả đạo diễn cũng hoảng, đành phải quay sang hỏi giám đốc sản xuất. Sau đó giám đốc sản xuất cúi đầu trước không khí và cầu nguyện cái gì đó, cuối cùng tấm bia này mới được khắc xong.
Sang buổi tối chính thức khởi quay, ở khu vực nghĩa trang mở đèn sáng rực. Giám đốc sản xuất là một tay lão làng, đã từng làm rất nhiều phim ma nên có kha khá kinh nghiệm. Ông nói với chúng tôi rằng phải đi thắp hương từng ngôi mộ và nói: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Các bạn trong đội quản lý hiện trường và tôi nghe lời ông, đi cắm hương lên mỗi đầu mộ, lầm rầm khấn trong miệng. Không ngờ khi đến hàng mộ cuối cùng, chúng tôi lại thiếu mất một nén hương, tương đương với việc một đầu mộ sẽ không được thắp. Trời thì tối, lúc này mà đi mua hương thì đã quá muộn, trợ lý đạo diễn đi cùng tôi não tàn quyết định rút nửa nén hương đang cháy dở ở mộ bên cạnh cắm xuống cái mộ còn lại. Sau đó cảnh quay bắt đầu, nữ đầu bù tóc rối chui ra từ một ngôi mộ giả, hai cảnh đầu thì không sao, đến lần thứ ba, nhân viên âm thanh đang đeo tai nghe bỗng kêu lên với đạo diễn: “Có tiếng phụ nữ khóc!”
Nghe xong ai cũng kinh hãi, vì lúc đó ở hiện trường rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng phụ nữ khóc. Đạo diễn nghĩ vấn đề là do thiết bị nên yêu cầu chúng tôi tắt máy đi, kiểm tra lại, nhưng sau đó nhân viên phụ trách âm thanh vẫn nghe thấy tiếng khóc này, mặt anh ta tái mét. Đạo diễn có lẽ lúc ấy cũng hiểu lý do vì sao nên nói với chúng tôi đừng thu âm nữa, cứ quay đi rồi sau này lồng hiệu ứng âm thanh vào.
Tiếp theo diễn viên nữ đóng vai ma nữ là một người sống khá khép kín. Cổ có chút danh tiếng nên rất chú ý đến chế độ ăn uống, nhưng sau khi quay cảnh này, trợ lý của cổ than thở với chúng tôi rằng chẳng hiểu sao tính khí của cổ dạo này thay đổi đáng kể, ăn uống vô độ, nói năng bừa bãi. May mắn thay là khoảng tuần sau thì chuyện này kết thúc, cổ lại trở lại nhịp sống sinh hoạt bình thường.
Tiến độ quay rất gấp, bộ phim này bắt buộc phải quay cả ngày lẫn đêm nên chúng tôi rất mệt. Sau đó lại đến chuyện con mèo mà một nhân viên trong đoàn nhặt được. Con mèo này được chúng tôi thay phiên nhau nhận nuôi, tính tình rất không ngoan. Đêm đó mọi người đều đã ngủ say nhưng vì nó kêu la thảm thiết trên đầu giường nên bị nhân viên trong tổ ánh sáng đuổi ra cửa nằm. Sáng hôm sau dậy, mặt vị nhân viên tổ ánh sáng kia trắng bệch, kể với chúng tôi nửa đêm anh ta dậy đi vệ sinh nhưng không thấy giày đâu, bật đèn lên xem mới phát hiện đôi giày lại nằm ở phía bên kia của giường (cái bên mà hướng ra ngoài cửa sổ ấy). Chúng tôi đều cho rằng vì anh ta quá mệt nên đã nhớ lầm, mình lên xuống giường bên nào còn không hay, nhưng anh ta quả quyết với chúng tôi anh ta vẫn nhớ rõ vị trí mà mình đặt giày, vì anh ta còn thức dậy một lần để đuổi mèo ra cửa. Tuy nhiên, chúng tôi không dám nói điều này với đạo diễn.
Nhưng nếu không nói thì không có nghĩa là mọi chuyện sẽ không xảy ra. Ngày càng có nhiều điều quá quắt đã xuất hiện. Hôm đó là Tết Trung thu, đoàn phim không có ngày nghỉ, sau khi ăn tối cùng nhau chúng tôi lại bắt đầu làm việc. Bối cảnh quay hôm đó rất kinh dị, để tạo bầu không khí, một vài người trong số chúng tôi đứng ở đằng sau liên tục quạt khói. Do vị trí đặc biệt của chúng tôi, chúng tôi có thể nhìn thấy toàn bộ phần đằng sau của các diễn viên. Mọi thứ đã đâu vào đấy, sau khi thu dọn hiện trường, cảnh quay bắt đầu, đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào màn hình thì đột nhiên hô loa dừng lại, sau đó mắng chúng tôi làm biếng, không tạo được đủ hiệu ứng, không những vậy nhân viên hậu trường còn đứng quá rõ làm lộ cảnh.
Thực sự thì lúc ấy chúng tôi cũng không hiểu gì. Mấy người đàn ông đều ra sức quạt khói phía sau diễn viên, hoàn toàn không có ai xuất hiện đằng sau họ nên chúng tôi phải chụp , tấm hình làm chứng. Đạo diễn rất tức giận vì anh ấy và những người bên cạnh đang quan sát từ màn hình máy quay. Sau đó giám đốc sản xuất cảm thấy kỳ lạ nên yêu cầu đạo diễn tạm dừng và chiếu lại những cảnh quay trước đấy để xem chuyện gì đang xảy ra. Đạo diễn, giám đốc sản xuất và trưởng nhóm ánh sáng ngồi cạnh màn hình xem xong thì bảo chúng tôi không quay nữa, không có tâm trạng quay phim. Mãi sau này có người nói cho tôi hay, tôi mới biết vì họ xem lại đã thấy “những cái đó”.
______________
()
Tôi đang quay ở vùng nông thôn, vài ngày trước thì gặp phải một sự cố siêu nhiên. Khi đó quay trong một ngôi nhà bỏ hoang. Sau khi quay xong vào buổi trưa, mọi người đều rời đi ăn cơm, không có ai ở hiện trường. Khi chúng tôi bắt đầu làm việc vào buổi chiều thì đột nhiên phát hiện ra một bức ảnh rất đáng sợ được chụp trong thiết bị. Đáng nói là ở hiện trường không có diễn viên quần chúng nào có khuôn mặt giống như vậy, tiếp theo, không có ai điều khiển, tại sao thiết bị lại tự động chụp ảnh?