"Lại đây.", Đặng Vũ nằm trên giường vẫy vẫy tay với Thục Nghi.
Thục Nghi vừa tắm ra, tóc còn ướt chưa được sấy khô, trên người mặc một chiếc đầm ngủ bằng lụa màu trắng dài đến đầu gối làm lộ ra thân hình quyến rũ của cô làm thu hút sự chú ý của người khác, Đặng Vũ cũng không ngoại lệ. Từ lúc cô bước ra, dục vọng trong anh trỗi dậy mạnh mẽ, cô gái này rất biết cách dụ dỗ người khác.
"Tóc em còn ướt.", Thục Nghi từ chối.
"Cứ lại đây.", Đặng Vũ kéo ngăn tủ đầu giường bên cạnh lấy máy sấy tóc cắm chuôi vào ổ điện rồi quay lại nhìn Thục Nghi.
"Anh sấy cho em."
Thục Nghi dừng việc lau tóc, ánh mắt cô nhìn Đặng Vũ, dục vọng trong anh đang trỗi dậy, cô thấy được hết nhưng thật sự từ lúc cô khỏe lại đến bây giờ anh cứ "hành" cô mấy đêm liên tục cô đã đuối lắm rồi, nếu hôm nay còn nữa chắc chắn mai cô không thể xuống giường. Nghĩ rồi Thục Nghi đi đến chỗ anh, đưa tay giật lấy máy sấy.
"Để em tự làm được rồi."
Vật thì chưa kịp lấy mà chủ đã bị kéo xuống giường. Đặng Vũ kéo tay cô làm cô ngã ngồi trong lòng anh, cô ngọ nguậy thì bị anh ghìm lại.
"Ngồi yên."
"Em có thể tự làm được mà."
Mặc dù Thục Nghi ra sức từ chối thì đáp lại cô chỉ là tiếng rè rè của mấy sấy tóc. Bàn tay to của Đặng Vũ khẽ lướt qua da đầu cô nhẹ nhàng nắm lấy từng lọn tóc còn ướt của cô hong trước miệng máy, nhưng điều quan trọng nhất là bàn tay và cả lồng ngực của anh phía sau lưng cô nóng hừng hực, cô biết anh đang nghĩ gì.
"Vũ, em có chuyện muốn nói.", Thục Nghi xoay đầu lại nhìn Đặng Vũ.
Đặng Vũ như có như không nghe lời cô nói, chỉ lẳng lặng tắt máy sấy, cất vào tủ rồi từ từ tiến đến ôm chặt lấy Thục Nghi. Hơi thở khàn đặc của anh phả vào hõm vai cô, anh khẽ đặt một nụ hôn lên cổ Thục Nghi làm cô khẽ run rồi cô hết sức lấy tay đẩy anh ra, cô biết nếu cô không hành động ngay thì sẽ bị anh dụ dỗ mất.
"Em có chuyện muốn nói."
Đặng Vũ ôm chặt cô hơn, vẫn thản nhiên đặt những nụ hôn trên cơ thể trắng nõn của Thuc Nghi, giọng anh trầm đục.
"Em nói đi."
"Chuyện em muốn nói liên quan đến ba."
Một câu nói của Thục Nghi đã ngăn cản được hành động của Đặng Vũ. Anh dừng lại, đưa mắt nhìn cô gái trong lòng. Thục Nghi nhìn anh rồi khẽ lên tiếng.
"Bốn ngày rồi nhưng ba em chưa nói gì cả. Em sợ ba em sẽ không đến xin lỗi ông anh, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn."
"Em lo cho chúng ta?", giọng Đặng Vũ có chút ý cười.
"Một phần thôi, điều quan trọng hơn là ba em là người có lỗi cần phải xin lỗi gia đình anh."
"Không cần lo, dù cho ba em có xin lỗi hay không thì không ai ngăn cản được chúng ta đâu.", Đặng Vũ thản nhiên nói rồi tiếp tục hành động của mình trên người Thục Nghi.
"Nhưng em vẫn muốn được ông chấp nhận.", Thục Nghi nói ra sự thật. Nếu đến được với Đặng Vũ mà không ai chấp thuận không phải đau khổ sao?
"Rồi ông sẽ chấp nhận em, đừng lo."
"Em sợ..."
"Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện gì đến sẽ đến thôi, có khi sự việc xảy ra ngòai dự đoán của em nữa.", Đặng Vũ nói ra một lời khó hiểu.
"Anh nói vậy là sao? Anh biết điều gì đúng không?", Thục Nghi liền quay mặt lại nhìn Đặng Vũ.
"Không có gì, thuận miệng nói thôi.", lời nói của anh vẫn ẩn chứa bí mật gì đó.
"Nói đi mà, anh giấu em chuyện gì đúng không?", Thục Nghi lay lay tay Đặng Vũ giọng nũng nịu.
Nói rồi anh đưa tay ôm trọn Thục Nghi vào lòng, áp khuôn mặt của cô vào lồng ngực của anh để cô không nói ra một lời nào nữa. Nếu cứ để cô hỏi như thế với sự nũng nịu chết người đó của cô thì anh sẽ mềm lòng mà nói ra mất. Trong thời gian ngắn nữa thôi, cô sẽ hiểu những gì anh nói bây giờ, còn lúc này cứ để cô ngủ yên trong lòng anh là đủ rồi, anh cũng không muốn nghĩ đến làm chuyện đó nữa, anh chủ muốn ôm cô ngủ thật ngon giấc mà thôi. Còn Thục Nghi, cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, ngoan ngoãn nằm yên nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện Đặng Vũ nói, rốt cuộc là anh có ý gì?
Hai ngày sau...
Sáng sớm cả Đặng Vũ và Thục Nghi đều đang ngồi ăn sáng với nhau, cũng như thường ngày cả hai nói chuyện rất ít vì Thục Nghi hiểu tính anh, Đặng Vũ không thích nói chuyện trong lúc ăn. Cứ như thế gần đến khi ăn xong thì đột nhiên điện thoại Đặng Vũ reo lên, Thục Nghi khẽ đưa mắt liếc nhìn, tên người gọi chính là ông nội của anh, ông Tịnh gọi đến để làm gì? Hối thúc anh mau chóng rời xa cô để cưới Hà Phương sao? Không, không thể như vậy. Đặng Vũ đưa ánh mắt e dè nhìn Thục Nghi rồi trả lời điện thoại.
"Cháu nghe đây ông.", Đặng Vũ lên tiếng trước.
Sau một lúc nói chuyện, dù Thục Nghi ngồi ngay bên cạnh Đặng Vũ nhưng vẫn không thể nghe được điều gì cả. Chỉ khi cuộc gọi kết thúc, anh mới mở lời trầm ổn nhìn cô mà nói.
"Chúng ta đi thôi.", một câu không rõ ràng chút nào.
"Đi đâu chứ? Giờ này anh phải đến Thượng Vũ mà?", Thục Nghi ngạc nhiên.
"Về biệt thự ông nội, ba em đến đó.", Đặng Vũ nói với Thục Nghi.
Thục Nghi mở to mắt nhìn anh, anh nói gì cơ? Ba cô đến biệt thự ông Tịnh sao? Ba, ba cô chịu đến đó xin lỗi gia đình Đặng Vũ vì cô ư? Hay là....ba đến đó nói chuyện cho phải quấy chuyện năm xưa? Trong đầu Thục Nghi rối bời, rốt cuộc tin tức này nên vui hay nên buồn đây?
Biệt thự ông Tịnh...
Đặng Vũ nắm tay Thục Nghi đẩy chiếc cửa gỗ lớn bước vào trong nhà, một căn phòng trống trơn không bóng người, ánh mắt Đặng Vũ nheo lại khó chịu, người đâu?
"Cậu hai, cậu đã về.", dì quản gia đi ra chào hỏi.
"Ông nội đâu?", anh giọng trầm thấp lên tiếng.
"Dạ trên phòng sách ạ, có một người khách cũng đến đang ở cùng ông.", dì quản gia lễ phép báo cáo.
Đặng Vũ nghe xong thì dắt Thục Nghi lên cầu thang, rẽ vào bên phải đi đến trước cửa của một căn phòng lớn, anh đưa tay gõ cửa.
"Ông nội, cháu Đặng Vũ."
"Vào đi.", ông Tịnh trả lời.
Đặng Vũ xoay tay nắm cửa bước vào trong. Trước mắt hai người là hình dáng của một ông lão lớn tuổi đang ngồi trên ghế sofa, hai tay chống lên một cây gậy gỗ, ánh mắt đăm chiêu nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăng phía đối diện- chính là ông Toàn, ba của Thục Nghi.
"Ba?", Thục Nghi lên tiếng.
"Cô mới vào nhà đáng lẽ phải chào hỏi trước chứ? Cậu dạy con cái thế à?", ông Tịnh cắt ngang, ý câu nói như trách móc ông Toàn.
"Cháu xin lỗi, cháu chào ông.", Thục Nghi khẽ run người, cô đúng là sai quấy.
"Thục Nghi, con đến đây làm gì?", đến lúc này ông Toàn mới lên tiếng.
"Là tôi gọi con bé đến, ba nó đến đây xin lỗi phải gọi con gái đến chứng kiến chứ.", ông Tịnh nhếch mép rồi nói tiếp.
"Được rồi, cậu đến đây gặp tôi để xin lỗi chuyện năm xưa?", ông Tịnh khônh vòng vo đi thẳng vào vấn đề.
"Phải, tôi đến đây để thú thật mọi chuyện và xin lỗi gia đình của bác.", ông Toàn thẳng thắn thừa nhận mục đích đến đây của mình.
"Theo như tính cách của cậu thì việc này không phải quá hoang đường sao?"
"Đúng như lời bác nói, theo tính cách của tôi thì chuyện này khó có thể xảy ra nhưng sự thật là hôm nay tôi đã đến tạ tội với gia đình bác. Con gái tôi nói đúng, năm xưa hoàn toàn là do lỗi của tôi, bây giờ tôi thành tâm xin lỗi mọi người, một điều nữa xin bác hãy chấp nhận con gái tôi quen Đặng Vũ."
"Ba...", Thục Nghi cảm động, Đặng Vũ bên cạnh dang tay ôm lấy cô vào lòng. Hình ảnh này được cả hai người trước mắt thấy được cả.
"Cậu có lỗi gì mà phải xin chứ?", ông Tịnh như muốn khiến ông Toàn trước mặt tất cả mọi người thừa nhận lại tất cả hành vi xấu xa năm xưa của mình, quả là một con cáo già.
"Năm xưa tôi đã có dã tâm muốn chiếm đoạt Thượng Vũ, hại cả bạn thân mình, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để lấy được dự án thầu kia để Thượng Vũ lâm vào đường cùng có nguy cơ phá sản. Tôi thừa nhận tất cả không phủ nhận điều gì cả, xin gia đình hãy tha lỗi cho tôi.", giọng ông Toàn run run.
Thục Nghi là một cô gái thông minh, cô dễ dàng nhận ra ông Tịnh đang cố tình làm khó ba cô, người cô càng ngày càng run lên như sắp khóc, cô sai rồi...
"Cậu nghĩ xin lỗi vậy thôi là được sao? Con trai tôi coi cậu như bạn chí cốt, nếu không có nó giúp đỡ thì làm sao cậu có thể lập được cơ nghiệp riêng, một tập đoàn lớn mạnh để gia đình cậu có thể ăn sung mặc sướng, con gái lại được có hôn ước với cháu trai đích tôn của tôi? Tất cả là Thành ban cho cậu, vậy mà cậu ăn cháo đá bát dã tâm muốn cướp mất mọi thứ của con trai tôi. Cậu đúng là chẳng bằng một con chó trung thành với chủ nữa, đúng là không biết an phận, hứ.", ông Tịnh dùng những từ nặng lời sỉ nhục ông Toàn.
Thục Nghi đau xót khi nghe câu nói ấy, cô như muốn rời khỏi vòng tay Đặng Vũ chạy đến bên ông Toàn đưa ông rời khỏi đây ngay lập tức, ông Tịnh quả thật rất quá đáng. Ba cô đã bỏ qua sỉ diện của bản thân đến đây cầu xin được thứ lỗi nhưng ông lão đã lợi dụng điều ấy để sỉ nhục ông. Ngay lúc cô định chạy đi thì bị Đặng Vũ bên cạnh ghìm lại, Thục Nghi nước mắt ngưng tròng nhìn anh, sao anh lại cản cô? Chẳng lẽ anh thấy lời nói của ông Tịnh là đúng sao? Anh cũng xem ba cô không bằng một con chó trung thành mà dùng dao đâm sau lưng bạn sao?
"Vậy bác muốn tôi làm gì mới có thể cho qua chuyện cũ, chấp nhận con gáu tôi?", ông Toàn hỏi ông Tịnh.
Ông Tịnh nhìn biểu hiện của hai ba con Thục Nghi rồi nhếch mép như nghĩ ra được điều gì đó rất hay ho, ông hắn giọng rồi cất tiếng đầy ẩn ý, đắc thắng.
"Rất đơn giản thôi, chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện năm xưa, sẵn sàng chấp nhận con gái cậu."
Một lời nói của ông Tịnh khiến không gian ngưng đọng hẳn. Quỳ xuống xin lỗi ư? Ông ấy đang nghĩ cái gì vậy? Việc nói một người như ba cô đến đây xin lỗi đã là quá sức rồi nói chi là quỳ xuống? Hơn nữa và cũng là điều quan trọng nhất, ba cô đang bị bệnh, đi đứng không vững còn phải ngồi xe lăng vậy mà bắt ba cô quỳ xuống ư? Ông Tịnh thật là quá đáng. Thục Nghi lặng người quan sát biểu hiện của ông Toàn, có lẽ đối với cô điều quan trọng không phải là lời xin lỗi về chuyện ngày trước mà chính là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Ông Toàn hay tay co lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cả lên và bàn tay cũng run run. Ông hít thở sâu rồi ánh mắt kiên quyết đưa ra quyết định. Trước khi ông nói, ông còn xoay đầu nhìn đứa con gái yêu thương của mình đang đứng ngay góc phòng đang nghẹn ngào được Đặng Vũ ôm lấy vào lòng, có vẻ con bé rất được cậu ấy quan tâm bảo vệ...
"Được, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi bác, mong bác hãy giữ lấy lời của mình.", ông Toàn lấy hết sức của mình thốt ra câu nói.
"Tất nhiên.", ông Tịnh cười mỉa.
Nói rồi ông Toàn cố gắng hết sức ở hai cánh tay nhấc người về phía trước, chiếc xe lăng cũng chuyển động theo từng động tác cứng nhắc cùng khó khăn của ông. Vẻ mặt chịu đựng sự đau đớn của ông đã làm dấy lên cảm xúc trong lòng Thục Nghi, cô không chịu nổi nữa rồi, nếu còn kìm nén cô sẽ chết mất. Cô đứng trong lòng Đặng Vũ mà thét lớn, nước mắt cũng thi nhau tuôn xuống.
"Ba...không...", giọng cô như nấc lên.
Nhận thấy cô gái trong lòng không còn giữ được bình tĩnh, Đặng Vũ đau lòng nhìn cô rồi nắm lấy bàn tay cô thật chặt, giọng trầm thấp lên tiếng.
"Đủ rồi, không cần quỳ xuống, chúng tôi không để tâm đến chuyện năm xưa nữa."
Một lời nói của Đặng Vũ như phá tung không gian đầy ngột ngạt này, Thục Nghi cố gắng thoát ra khỏi vòng ôm của Đặng Vũ chạy đến bên xe lăng của ông Toàn, giọng nức nở.
"Ba ơi..."
"Thục Nghi, em đưa ba ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với ông nội. Gọi dì quản gia cho người phụ em đỡ ba xuống dưới.", Đặng Vũ cất bước từ từ đến chỗ cô.
Thục Nghi chỉ gật đầu lia lịa, đỡ ông Toàn ngồi lại trên xe lăng rồi đẩy ra ngoài đóng cửa lại. Không gian lúc này chỉ còn hai ông cháu Đặng Vũ.
"Ông vẫn chưa tha lỗi cho ông Toàn.", giọng ông Tịnh hậm hực khi chưa thể khiến ông Toàn quỳ trước mặt mình, nhất định rất tức cười.
"Đủ rồi, ông không thấy ông đã quá đáng lắm rồi sao?", giọng Đặng Vũ thể hiện sự không đồng tình.
"Đủ sao? Vũ cháu không nhớ ai là người đã hại gia đình chúng ta chút nữa là tán gia bại sản sao? Cháu bị con bé đó cho ăn bùa mê gì rồi sao cháu lại thay đổi như thế chứ?"
"Phải, lúc trước cháu rất hận ông ấy. Nhưng không phải nhà chúng ta vẫn không xảy ra chuyện gì còn ông ấy đã nhận quả báo phải mất hết cơ nghiệp rồi ư?"
"Như thế vẫn chưa đủ, ông muốn ông ta phải nhận hơn thế nữa."
"Đủ rồi ông, cháu sẽ không để tâm đến chuyện này nữa, ông cũng nên cho qua đi. Dù ông có chấp nhận hay không thì cháu và Thục Nghi sẽ không xa nhau, cứ quyết định vậy đi.", Đặng Vũ định cất bước ra ngoài.
"Ông không chấp nhận cháu có thể đường đường chính chính cưới con bé đó về à? Cháu nên nhớ con bé đó rất muốn được ông chấp nhận, người con gái nào chẳng muốn người gia đình chồng yêu thương chứ, con bé đó chắc chắn rất đau khổ vì không thể nhận được điều đó.", ông Tịnh rất hiểu tính cách của Thục Nghi, dựa vào điểm này mà đánh vào Đặng Vũ.
"Ông, chẳng lẽ ông muốn chuyện xưa tái diễn một lần nữa?", Đặng Vũ không xoay lưng lại, vẫn đứng như thế mà trả lời ông Tịnh.
"Cháu muốn nói gì?"
"Không phải chính ông ép buộc ba và mẹ cháu cưới nhau trong khi hai người không hề có tình cảm sao? Và kết quả ông nhận được là gì ông không thấy sao? Họ lúc nào cũng lạnh nhạt với nhau, chỉ trước mặt con cái mới giả vờ quan tâm, yêu thương lẫn nhau. Và tiếp theo là gì? Một đứa con rơi được ba cháu mang về.", Đặng Vũ cười đắng rồi nói tiếp.
"Một đứa con rơi còn hạnh phúc hơn cả một đứa con chính thống."
"Tại sao?", ông Tịnh run run.
"Ít ra Thế Kiệt được sinh ra từ tình yêu của ba cháu và người phụ nữ kia. Còn cháu thì sao? Chỉ là kết quả của sự ép buộc, hạnh phúc không hả ông? Chẳng lẽ ông muốn Hà Phương phải như mẹ cháu? Sống với người đàn ông không hề yêu mình, chẳng khắc gì chết dần chết mòn cả."
"Vũ, cháu nói gì vậy?"
"Cháu biết ông hiểu những gì cháu nói. Đó là quyết định cuối cùng của cháu. Cháu sẽ vẫn ở bên cạnh Thục Nghi, nếu ông muốn tấn bi kịch kia tái hiện một lần nữa thì ông cứ làm đi, rồi ông sẽ mất đi một người cháu trai và một người cháu dâu như ông đã từng mất một người con trai và một người con dâu."
Đặng Vũ cất giọng trầm thấp đáp lời ông Tịnh rồi đi ra ngoài. Chuyện anh không muốn nhắc đến một lần nữa lại phải nói ra, vì đơn giản anh không muốn Thục Nghi trở thành người thứ ba trong mối quan hệ không đáng có này. Anh yêu cô, anh không muốn cô đau đớn như thế này...
Vườn hoa...
"Ba, con xin lỗi, con sai rồi.", Thục Nghi ngồi xuống bên cạnh xe lăng ông Toàn mà nấc lên.
"Tại sao con phải xin lỗi? Con sai cái gì?", ông Toàn giọng dịu dàng nói với đứa con gái yêu.
"Đáng lẽ con không nên để ba đến đây xin lỗi họ. Họ đã xúc phạm, sỉ nhục ba. Con sai rồi, ba con xin lỗi.", Thục Nghi rơi lệ. Cô nhớ khi ông Tịnh nói ra những lời chói tai kia lòng cô thắt lại vì đau, ba cô sao phải nhịn nhục như thế, còn cô sao lại đứng như chôn chân ở nơi đó như thế chứ?
"Con gái, con và mẹ con nói đúng. Chuyện năm xưa ba là người sai đi xin lỗi người khác là việc hiển nhiên. Ba làm như thế một phần vì muốn chuộc lỗi, một phần là vì con. Không phải con yêu Đặng Vũ sao? Nếu ba không xin lỗi ông nội cậu ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận con. Con gái ba vì lỗi lầm của ba mà chịu cực khổ nhiều rồi, đến lúc ba nên để con được giải thoát, đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Thục Nghi, ba xin lỗi con.", ông Toàn nghẹn ngào lên tiếng, bàn tay cũng khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô con gái.
"Ba ơi..", Thục Nghi khóc nhiều hơn, cô chồm lấy ôm chặt lấy ông Toàn, ba cô, người đàn ông vĩ đại nhất trong cuộc đời khiến cô luôn yêu thương và tôn trọng, ông đã hi sinh cho cô rất nhiều, cả lòng tự trọng của bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho con gái mình, thế thì bao nhiêu cực khổ của cô mấy năm qua có là gì chứ?
"Thục Nghi...", một giọng trầm thấp lên tiếng.
Thục Nghi mắt ướt đẫm do khóc nhiều ngước lên liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ trong chiếc áo sơmi màu đen hiện trước mắt cô. Cô đưa tay lau đi giọt những giọt nước mắt còn vương lại rồi đứng thẳng người nhìn anh.
"Đặng Vũ, tôi xin lỗi.", ông Toàn nói lại một lần nữa.
"Tôi không quan tâm đến chuyện đó nữa, điều tôi quan tâm bây giờ là con gái của bác.", Đặng Vũ nhìn Thục Nghi.
"Cảm ơn cậu đã không vì chuyện xưa mà yêu thương con bé.", ông Toàn nắm chặt lấy tay Thục Nghi.
"Tôi không để tâm đến ông nội có chấp thuận hay không nhưng tôi sẽ không từ bỏ Thục Nghi, chỉ có cô ấy là có tư cách trở thành vợ của tôi.", Đặng Vũ thẳng thắn thừa nhận vị trí của Thục Nghi trong lòng anh.
Thục Nghi còn đứng ngây ra vì lời nói của Đặng Vũ, đó có phải là lời cầu hôn không? Chưa phản ứng gì thì tay cô đã bị ba cô cầm lấy rồi đan vào tay của Đặng Vũ, giọng ông Toàn cũng cảm động đến run run, ông mừng lắm, vì con gái ông đã chọn đúng người đàn ông rồi, chọn đúng người mà con bé có thể nương tựa cả đời.
"Tôi giao con gái tôi cho cậu đấy, hãy trân trọng nó, nó là một đứa con gái tốt."
Đặng Vũ nhìn ông Toàn rồi gật đầu, bàn tay đang nắm lấy tay Thục Nghi cũng được siết chặt hơn, anh sẽ không để lỡ mất cô gái đang đứng trước mặt anh đây một lần nữa...