Sau khi gửi tin nhắn cho Ngọc Khanh xong Thế Kiệt quay lại làm việc. Gần đến giờ trưa anh mới dừng lại, đi ra khỏi phòng xuống bãi đỗ lấy xe chạy đi. Khi xe anh đi qua trước cổng Thượng Vũ đúng lúc Ngọc Khanh đi ra, cô nhìn theo chiếc xe màu nâu chocolate, anh đi đâu mà lái xe nhanh như thế chứ, chẳng lẽ có hẹn với Thục Nghi? Vừa nghĩ đến đó thì điện thoại Ngọc Khanh rung lên, cô mở điện thoại thấy hiện tên người gọi là Thục Nghi.
"Alo? Khanh hả?", giọng Thục Nghi nghe có vẻ rất vui.
"Ừa mình đây."
"Khanh rảnh không, đang giờ nghỉ trưa mình qua đi ăn với cậu nhé.", Thục Nghi mở lời rủ Ngọc Khanh ăn trưa.
Ngọc Khanh nghe xong liền ngạc nhiên, vậy là người hẹn với Thế Kiệt không phải Thục Nghi, cô khẽ mỉm cười.
"Được, ăn ở đâu đây mình tới?", Ngọc Khanh nhanh chóng nhận lời Thục Nghi.
"Ừm..mình đang gần đến Thượng Vũ rồi, cậu đợi chút xíu lát mình đến rồi đi chung."
"Ok, vậy nha."
Ngọc Khanh đồng ý rồi cúp máy. Khoảng chừng phút sau Thục Nghi đến nơi.
"Ngọc Khanh, nhớ cậu quá đi.", Thục Nghi từ xa chạy đến ôm chầm lấy Ngọc Khanh.
"Giờ cậu mới nhớ đến mình sao?", Ngọc Khanh làm mặt hờn dỗi.
"Thôi, đừng giận, hôm nay mình đãi cậu một bữa, chịu không?"
Ngọc Khanh gật đầu cười rồi kéo Thục Nghi đến một quán ăn gần đó. Cả hai gọi đồ ăn, trong lúc đợi thì ngồi nói chuyện với nhau.
"Dạo này cậu trốn đi đâu thế, mình không thấy cậu đâu cả.", Ngọc Khanh gặng hỏi Thục Nghi.
Thục Nghi nhớ đến lời dặn của Đặng Vũ, trả lời Ngọc Khanh y như lời nói của anh.
"Mấy bữa trước Đặng Vũ kêu mình đi công tác đột xuất nên vẫn chưa báo cậu kịp, đừng giận mình nha."
Thục Nghi nắm lấy tay Ngọc Khanh. Khanh à, thật xin lỗi lại phải nói dối cậu lần nữa rồi.
"À, quên nữa."
Thục Nghi chợt nhớ ra, đưa tay vào túi lấy một chiếc túi gấm nhỏ đưa cho Ngọc Khanh.
"Quà của cậu nè, mở ra xem có thích không?"
Ngọc Khanh nhận túi gấm từ tay Thục Nghi rồi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay gỗ khắc hình kỳ lạ như ký họa của người dân tộc vậy, rất lạ và rất đẹp mắt.
"Đẹp, mình thích lắm. Cảm ơn nhé Thục Nghi."
"Không có gì."
"À, cuối tuần này cậu rảnh không?", Ngọc Khanh chợt hỏi.
Cuối tuần sao? Không biết lúc đó Đặng Vũ đã về chưa nữa, liệu anh ta có cho cô đi không đây? Nhưng Ngọc Khanh là bạn thân cô, anh ta cũng biết điều này nên chắc không có gì.
"Mình rảnh."
"Vậy bữa đó đi chơi với mình nha."
"Ok, dù sao tụi mình lâu rồi không gặp."
"Mà quên nữa, anh Khương tìm Nghi đó, nhớ gọi lại cho ảnh nha."
"Được, mình nhớ rồi."
Thật ra trước lúc Thục Nghi đi Seychelles thì Gia Khương đã gọi điện nhưng cô vẫn nhớ đến lời nói của Đặng Vũ sẽ làm bất cứ điều gì nếu cô còn đi cùng người đàn ông khác, Thục Nghi sợ liên lụy đến anh nên không nhận cuộc gọi nào, nhưng có lẽ phải nói rõ giữ khoảng cách với anh như vậy sẽ tốt hơn, còn Thế Kiệt dù sao cũng là em trai anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không ra tay. Mà nhắc mới nhớ sao mỗi lần cô nhắc đến Thế Kiệt trước mặt Đặng Vũ anh lại nổi giận như thế chứ, giữa họ có hiểu lầm gì sao?
Thục Nghi mãi suy nghĩ nên không để ý đến Ngọc Khanh, Khanh đưa tay múa múa trước mặt Thục Nghi.
"Nghi, nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì."
Hai ngưòi vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ vì lâu rồi họ không được đi cùng nhau thế này.
Sân bay....
Thế Kiệt lái xe đến ga về khu bay quốc tế, sau khi khóa xe cẩn thận anh đi vào sảnh trong tìm người. Thế Kiệt đi từ cột này sang cột khác, rõ ràng nói là đứng ở cột số mà không thấy đâu cả. Sau một hồi đi xung quanh tìm thì cũng có người từ đằng sau gọi tên anh.
"Thế Kiệt", một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Thế Kiệt nghe được thì quay đầu lại nhìn, từ đằng xa một cô gái đưa cánh tay lên vẫy vẫy anh. Thế Kiệt thấy thế liền nhanh chóng đi lại, khi khoảng cách hai người còn vài bước nữa thì cô gái để đại hành lý ở đó, chạy nhanh lại ôm chầm lấy anh, mặt tươi cười vui vẻ.
"Thế Kiệt, lâu rồi không gặp."
Thế Kiệt cũng đưa tay ôm lấy cô gái trong lòng, mái tóc dài màu vàng nâu của cô xõa xuống dài đến nơi tay đang đặt ở thắt lưng của cô.
"Hà Phương, sao em nói đứng ở cột số ?", Thế Kiệt thả cô gái ra.
"Em thấy chỗ đó đông quá sợ anh không thấy em nên đi ra chỗ này, xin lỗi em quên báo cho anh.", Hà Phương cảm thấy áy náy khi để Thế Kiệt đi vòng vòng tìm mình như vậy.
"Không sao, để anh giúp em đẩy hành lý.", Thế Kiệt xoa đầu Hà Phương.
Hà Phương mau chóng nở lại nụ cười, đi về phía hành lý phụ Thế Kiệt một tay. Sau khi chuyển hết xe, Thế Kiệt mở cửa xe cho Hà Phương, hai người ngồi vào xe rồi chiếc xe mau chóng rời khỏi chỗ đỗ.
"Em muốn về nhà hay qua chào ông?", Thế Kiệt nhìn Hà Phương.
"Anh đưa em về nhà đi, ngày mai em sẽ sang chào ông sau."
"Được.", Thế Kiệt vừa trả lời vừa xoay vô lăng, chiếc xe rẽ vào con đường bên phải.
Thục Nghi và Ngọc Khanh tạm biệt nhau rồi Ngọc Khanh quay lại Thượng Vũ làm việc. Một mình Thục Nghi đi dạo trên đường, lúc này cô chưa muốn về nhà vội, sẽ rất chán, buổi sáng cô đã vào bệnh viện thăm ba rồi, tình trạng sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều. Đi một hồi Thục Nghi ghé vào một cửa hàng tiện lợi bên đường định mua một chai nước và ít bánh ngọt, tự nhiên cô lại muốn ăn bánh bông lan.
Hôm nay cửa hàng tiện lợi hơi đông một chút nên khi tính tiền phải xếp hàng dài. Sau khi đã chọn xong nước và loại bánh ưa thích, Thục Nghi đi vào xếp hàng chuẩn bị tính tiền. Khi chỉ còn một người ở trên nữa là đến lượt cô thì một sự việc xảy ra.
"Của cô tổng cộng là nghìn ạ.", nhân viên thu ngân nói với khách hàng.
Cô gái đứng trước Thục Nghi mở ví đưa một chiếc thẻ tín dụng cho nhân viên rồi đứng đợi. Một lúc sau bỗng nhiên anh thu ngân thông báo sự cố.
"Thật xin lỗi, máy quẹt thẻ của chúng tôi có lẽ đã xảy ra lỗi, cô có thể trả bằng tiền mặt được không ạ?"
Cô gái đó mở ví ra, có lẽ lúc ra ngoài vội quá nên không mang theo tiền mặt.
"Tôi không mang tiền mặt.", cô gái trả lời nhân viên.
Khi nghe nói thế mọi người đằng sau bắt đầu nóng lòng.
"Xong chưa vậy?"
"Không tính được thì nhường cho người khác đi."
.....
Thục Nghi thấy thế liền rút trong ví một tờ tiền mệnh giá nghìn đưa cho nhân viên.
"Anh tính phần cô ấy vào cho tôi."
Cô gái đứng trước đó ngạc nhiên nhìn Thục Nghi, còn anh nhân viên mau chóng nhận tiền rồi bỏ hàng vào bao cho hai người.
"Thật cảm ơn cô."
Cô gái đứng trước lúc nãy đợi Thục Nghi thanh toán xong thì đứng vào một góc cảm ơn cô.
"Không có gì đâu.", Thục Nghi cười cười.
"Cô cho tôi địa chỉ hay tài khoản đi, tôi sẽ gửi tiền lại cho cô."
"Không cần đâu, cô đừng ngại."
"Cô thật tốt bụng, nếu là chỗ khác đã đuổi tôi đi rồi. Cô tên là gì vậy, tôi có thể làm quen được không?", nhìn Thục Nghi, cô gái này có cảm giác gương mặt này cô thấy khá quen, nhưng không nhớ ra được.
"Tôi tên Thục Nghi, rất vui được làm quen với cô. Còn cô tên gì?"
Trước mặt Thục Nghi là một cô gái trẻ với vóc dáng cân đối, gương mặt khả ái với mái tóc dài màu nâu vàng được để lệch sang một bên, trên người là một chiếc áo thun cùng quần short, có lẽ là nhà cô ở gần đây.
"Tôi tên H..., à cô cứ gọi tôi là Cindy được rồi.", Hà Phương giới thiệu tên tiếng anh của mình với Thục Nghi.
"Vậy chào cô nhé, tôi đi trước, mong là sẽ gặp lại cô.", Thục Nghi tạm biệt trước, không chừng giờ này Đặng Vũ lại gọi về bất chợt không thấy cô thì khổ.
"Được, tạm biệt cô.", Hà Phương vui vẻ đưa tay chào Thục Nghi.
Thục Nghi đẩy cửa đi ra ngoài. Cô gái đó rất đẹp, có lẽ là vừa từ nước ngoài về vì thường người Việt ít dùng đến thẻ tín dụng, nhìn cô giống như người giàu có nhưng không hề lên mặt, mà ngược lại rất thân thiện, là một cô gái hiếm gặp.
Nhưng Thục Nghi lại không ngờ rằng cô gái mà cô gặp ngày hôm nay lại là vị hôn thê của Đặng Vũ mà dì Phúc đã nhắc đến, Hà Phương cũng chính là người sẽ làm cuộc sống của Thục Nghi rẽ sang một trang khác...