Sáng sớm ánh sáng ban mai chiếu vào trong phòng, từ bên ngoài truyền đến tiếng chuông điện thoại kêu liên tục——
Tang Á Ly bị âm thanh đó truyền vào màng nhĩ không thể tiếp tục chìm trong giấc mộng được nữa, tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, phía dưới cảm giác đau đớn truyền đến, cô khó chịu khẽ cắn môi, quay đầu đi thì nhìn thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc, lõa thể nằm bên cạnh cô.
"Chào buổi sáng."
Thấy cô đã dậy anh liền nở nụ cười tươi, duỗi tay ra rất tự nhiên chiu vào trong chăn ôm ngang hông cô.
Người cô cứng đờ không dám cử động, thân thể ở trong chăn không mảnh vải che, nếu như tay anh dịch xuống một chút nữa sẽ làm người ta rất xấu hổ—— mặc dù tối qua anh đã làm nhiều chuyện còn đáng xấu hổ hơn rồi.
"Anh. . . . . . điện thoại của anh đó." Cô thẹn thùng không dám nhìn anh, ánh mắt dán vào hoa văn trên chăn.
"Anh không muốn nghe."
Anh vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại ở phòng đối diện cũng như đáp ứng lời anh nói liền dừng lại.
Không còn tiếng chuông điện thoại ầm ỹ nữa, anh hài lòng cong khóe môi chuẩn bị hôn lên da thịt trắng như tuyết của cô thì âm thanh phiền phức ở phòng đối diện lại vang lên——
Anh chán nản ỉu xìu, đem mặt mình chui vào trong tay cô không muốn nghe thấy âm thanh kia.
"Anh. . . . . . điện thoại của anh lại kêu kìa." Cô biết anh rất mệt nhưng âm thanh kia như thúc dục, hơn nữa mới sáng sớm đã gọi thì chắc là việc gấp.
"Em lấy giúp anh đi."
"Đốc Tuyên Hách anh nhanh lên qua xem có chuyện gì." Cô duỗi tay ra lần xuống phía dưới gối anh lôi ra chiếc quần lót nam. Anh đúng là đã chuẩn bị! Cô cầm lên rồi ném về phía anh."Nhanh lên một chút!"
Cầm quần lót lên, Đốc Tuyên Hách đứng dậy mặc quần vào, anh biết sáng sớm đã gọi thì trừ phi là mẹ anh gọi để. . . . . . kiểm tra, nếu không nhất định là việc khẩn cấp.
"Chờ anh, không phải rời khỏi giường, anh quay lại ngay!" Nhìn người đẹp nằm trên giường, anh hận không thể cả ngày chui trong chăn với cô.
Thấy anh mặc vẻn vẹn mỗi quần lót, cơ thể hiện rõ đường cong, cường tráng hoàn mỹ . . . . . . Cô xấu hổ liếc anh một cái, hai gò má ửng hồng.
www. xs. cn
Khi Đốc Tuyên Hách quay lại phòng cô thì anh đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc pha chút áy náy.
"Anh phải qua bệnh viện gấp." Anh thấy Tang Á Ly đang đánh răng trong nhà tắm.
Miệng ngậm đầy bọt kem đánh răng, Tang Á Ly quay đầu lại bỏ bàn chải ra khỏi miệng, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đốc Tuyên Hách vừa cài nút áo sơmi vừa trả lời cô:
"Lượng Trúc lại tự tử."
Tang Á Ly kinh sợ, ngơ ngác nhìn anh.
"Giờ anh phải đến bệnh viện." Nói xong anh quay người đi.
Tang Á Ly vội vàng chạy lại. "Chờ em một chút, em cùng đi với anh, hai phút, cho em hai phút, em xong ngay đây."
Dứt lời, cô vội vàng súc miệng, lau qua mặt.
Hai phút sau, cô đã ngồi trên xe anh trong lòng cảm thấy bất an cùng đến bệnh viện với anh.
www. xs. cn
Khi hai người chạy tới bệnh viện, hai người nhà họ Đốc đã chờ ở đó rất lâu rồi.
"Mặc dù không sao nhưng đến bây giờ Lượng Trúc vẫn chưa tỉnh lại." Hai mắt Lữ Uyển Nghi đỏ đỏ, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Tuyên Hách, con vào xem đi, nhất định phải bảo đảm là Lượng Trúc bình an vô sự. " Vẻ mặt Đốc Vũ mệt mỏi, trong lòng cũng lo lắng không thua gì vợ ông.
"Con vào trước xem thế nào."
"Em. . . . . . em có thể vào cùng không?"
Tang Á Ly muốn vào bên trong nhưng bị Lữ Uyển Nghi ngăn lại.
"Á Ly, cháu đừng vào đó. Bác sĩ điều trị nói hiện giờ tình trạng của Lượng Trúc rất yếu không nên gây ầm ỹ cho nói. Cháu ngồi xuống đây với bác một chút, được không?" Lữ Uyển Nghi kéo tay cô lại.
Ánh mắt Tang Á Ly và Đốc Tuyên Hách giao nhau, anh gật đầu một cái đồng ý với ý kiến của mẹ mình, sau đó hướng ánh mắt trấn an nhìn cô rồi một mình đi vào trong phòng bệnh.
"Bác Đốc. . . . . ."
Tang Á Ly ngồi bên cạnh Lữ Uyển Nghi mà trong lòng cảm thấy áy náy như Lượng Trúc tự sát là vì cô vậy. . . . . .
"Á Ly, bác thực sự sẽ không chịu nổi nếu Lượng Trúc lại. . . . . ." Lữ Uyển Nghi nói nghẹn ngào."Bác thực sự không chịu được, trái tim. . . . . ."
"Bác Đốc, bác . . . . . bác đừng khóc a!" Tang Á Ly vỗ vỗ lưng của bà.
"Á Ly, bác van cầu con, con. . . . . . đồng ý để Tuyên Hách lấy Lượng Trúc được không?"
Tang Á Ly đã sớm đoán được Lữ Uyển Nghi sẽ yêu cầu cô điều này nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc, trái tim đau nhói.
"Bác Đốc, nhưng . . . . . . cháu đã hỏi Lượng Trúc rồi cô ấy cũng không muốn lấy Tuyên Hách." Nhíu mày, trái tim Tang Á Ly như bị bóp lại vô cùng đau.
"Chắc chắn Lượng Trúc vì nghĩ đến bệnh tình của nó, với lại biết cháu là bạn gái của Tuyên Hách nên mới nói vậy, cháu cũng biết nó rất hiền lành đúng không?"
"Cháu. . . . . ."
"Bác biết nói điều này với cháu là không công bằng với cháu nhưng cháu có điều kiện tốt có thể tìm được người đàn ông khác tốt hơn Tuyên Hách, nhưng Lượng Trúc thì ngược lại. . . . . ." Lữ Uyển Nghi lau nước mũi, lại khóc."Bác không muốn làm một người ích kỷ nhưng. . . . . ."
Tang Á Ly lén nhìn sang Đốc Vũ, thấy ông ngồi đó thẫn thờ không phản đối lời vợ ông nói, vậy là cả hai người có cùng ý kiến đó.
Cô có cảm giác bị cô lập, cô không muốn tìm người nào khác, thực sự trong lòng cô chỉ muốn lấy Đốc Tuyên Hách mà thôi.
Nhưng cô không thể phản bác, cô không phải là người mắc bệnh hiểm nghèo cần người chăm sóc, người tự tử nằm trong phòng bệnh kia cũng không phải là cô.
"Á Ly, từ khi còn nhỏ Lượng Trúc đã rất thích Tuyên Hách, coi như cháu làm một việc thiện để Tuyên Hách lấy Lượng Trúc, được chồng chăm sóc không phải cô đơn một mình có thể Lượng Trúc sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát nữa, ý chí muốn sống sẽ mạnh hơn." Lữ Uyển Nghi thành khẩn yêu cầu."Á Ly, có được không?"
"Cháu, cháu không biết." Buồn bã, cô cúi đầu xuống. Trong lòng cô không hề muốn nhưng chỉ có thể quanh quẩn ở trong ngực mà không thể thốt ra với người mẹ chỉ muốn tốt cho con mình được, cô không thể nói từ chối được.
Cả dãy hành lang trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lữ Uyển Nghi, ba người ngồi đó không ai nói một câu nào.
Đang chìm trong yên tĩnh, đột nhiên cửa phòng bệnh hạng nhất mở ra, bác sĩ cùng y tá hoảng hốt đẩy giường bệnh ra ngoài, mọi người vội vàng chạy theo.
Đốc Tuyên Hách đeo khẩu trang không có thời gian nói với gia đình mình câu nào, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tang Á Ly rất nặng nề rồi vội vàng đi theo các bác sĩ khác.
"Sao thế?" Lữ Uyển Nghi hoảng sợ đứng dậy, kéo một y tá lại hỏi.
"Nhịp tim của cô Thừa đột ngột chậm lại, viện trưởng muốn cấp cứu gấp cho bệnh nhân."
Nghe xong Lữ Uyển Nghi suýt ngất đi, may có Tang Á Ly đỡ bà."Bác Đốc."
"Ngồi xuống đây đã." Đốc Vũ đỡ lấy vợ mình ngồi xuống ghế.
"Nếu Lượng Trúc cứ như thế này thì chúng ta đã phụ lòng cha mẹ đã mất của Lượng Trúc rồi. . . . . ." Lữ Uyển Nghi khóc trong ngực của chồng bà.
Tang Á Ly nhìn thấy trong mắt Đốc Vũ hình như ngân ngấn lệ.
"Tôi muốn đi gặp Lượng Trúc, Lượng Trúc. . . . . ." Lữ Uyển Nghi vội vàng đứng dậy, vừa đứng lên đi hai bước, liền hôn mê bất tỉnh.
"Bác Đốc."
"Uyển Nghi —— y tá, y tá đâu. . . . . . Mau tới đây nhanh lên!"
Trên hành lang dài, chỉ nghe thấy tiếng Đốc Vũ lo lắng gọi y tá. Vì bệnh của Lượng Trúc từ trước tới nay chưa gặp phải nên bệnh viện quyết định mở hội nghị họp trong hai ngày liền, trong hai ngày đó Đốc Tuyên Hách đều phải ngủ lại ở bệnh viện, đến ngày thứ tư anh mệt mỏi lết tấm thân trở về tổ ấm nhỏ có Tang Á Ly ở đó.
"Có ai ở nhà không?"
Vừa vào cửa, anh mệt mỏi nằm luôn trên sofa nhưng đáp lại lời anh chỉ có tiếng con mèo Kiki.
Thả lỏng tay xuống vuốt ve đầu Kiki, anh lẩm bẩm hỏi: "Ki¬ki, mẹ ngươi chạy đi đâu rồi?"
Anh nằm nghiêng người thì thấy trên bàn có tờ giấy, duỗi cánh tay với lấy tờ giấy đó.
Thì ra là Á Ly về quê, hai ngày nữa mới về —— đọc lời nhắn lại của cô, cô bảo hai ngày nữa lên, không phải là hôm nay sao?
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi sao cô vẫn chưa về nhà?
Ngồi dậy, anh nhìn vào tờ giấy một lúc lâu, trong lòng cảm thấy áy náy vì ba ngày qua anh ở bệnh viện lo chuyện của Lượng Trúc, chắc Á Ly sợ làm phiền anh nên mới không gọi điện báo cho anh biết chuyện cô về quê.
Ngồi xuống bên cạnh điện thoại bàn, anh nhấc tai nghe lên, lấy trong ví số điện thoại của cô, đã muốn thế này mà chưa thấy cô về làm cho anh cảm thấy lo lắng.
Chờ một lúc mà không thấy cô nghe máy, đúng lúc anh đang lo lắng, hai mắt nhắm lại thì bên kia mới nghe máy.
"Em đang ở đâu?"
"Không có trong lòng anh sao?"
Anh cười một tiếng."Ý anh là bây giờ em đang ở đâu?"
"Hình như em bị lạc đường. . . . . ."
Nghe cô nói như vậy, anh khẩn trương hỏi: "Em đến Đài Bắc rồi sao?"
"Đúng vậy a, chẳng qua là em đi lạc đường."
"Em hỏi người đi đường xem đó là chỗ nào, anh lập tức qua đón em."
"Nơi này không có người đi đường, một bóng người cũng không có. . . . . ."
"Làm sao em có thể đi đến chỗ không bóng người vậy?" Anh ngồi không yên, lo lắng đứng lên, giọng tràn tuy trách móc nhưng chứa đầy lo lắng."Em nói cho anh biết, xung quanh đấy có cửa hàng nào không...?"
"Hình như có, nhưng rất xa , không thấy trên biển hiệu viết cái gì cả."
"Vậy em đến đó hỏi chủ quán."
"Em đang rất mệt, không muốn đi nữa."
"Á Ly, em. . . . . . em ở chỗ mà một bóng người cũng không có, rất nguy hiểm biết không!" Hai hàng lông mày rậm nhéo một cái, anh lại hỏi: "Vậy em nói cho anh biết chỗ em đứng có cái gì đắc biệt không. . . . . . cột mốc hoặc là cái gì đó."
"Cái này, có, em đang đứng ở một ngôi nhà hình như là của viện trưởng bệnh viện nào đó, hai bên cổng chính có hàng cây tùng nhỏ. . . . . ."
Cô còn đang nói một nửa thì anh liền cười lớn cắt đứt lời nói của cô.."Tang Á Ly, em thật tinh quái!"
Dứt lời, anh cúp máy xoay người chạy ra cửa.
Cô đứng ở ngoài cổng rồi mà còn nói dối anh là bị đi lạc, làm cho anh thực sự rất lo lắng, đợi lát nữa gặp cô anh sẽ phải đánh vài cái vào mông cô mới được!
www. xs. cn
Ngồi ở bồn hoa bên ngoài cửa, Tang Á Ly vừa cất điện thoại vừa cười, nụ cười thật ngọt ngào nhưng cũng đầy chua xót.
Biết anh quan tâm cô, lo lắng khi biết cô lạc đường, trong lòng cô càng yêu anh hơn.
Cảm giác có người quan tâm thật tốt!
Khi cô cảm nhận được sự quan tâm của anh thì cô cũng hiểu được những điều mà mẹ anh nói với cô —— nếu như Lượng Trúc có thể có cùng cảm nhận giống cô khi được ai đó quan tâm chăm sóc, có thể cô ấy sẽ không còn bi quan chán đời nữa, cũng sẽ không còn ý định tự sát nữa, cô ấy có thể dũng cảm sống tiếp. . . . . .
"Tang Á Ly!"
Mở cửa chính, thấy cô ngồi ở bồn hoa, vốn là muốn mắng cô nhưng khi anh lại gần kéo cô đứng dậy thì anh chỉ muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Anh rất nhớ em!" Râu ria mọc đầy cằm, anh tựa lên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng nói lên cảm xúc của mình.
Anh ôm cô thật chặt để cô có thể cảm thấy được mình hạnh phúc, nhưng cô cảm thấy được điều đó thì liền nghĩ đến Lượng Trúc, hiểu rõ Lượng Trúc cần có hạnh phúc như thế nào.
Đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, cô thích anh cho cô cảm giác ngọt ngào đó cho dù vị ngọt đó sẽ làm cô cảm thấy tội lỗi, nhưng cô vẫn chưa muốn buông tay.
Cô không làm gì sai, anh cũng không có lỗi và Thừa Trúc lại càng vô tội. . . . . .
"Em đã làm cho anh rất lo lắng!"
"Vậy sao? Em còn tưởng hai ngày em về quê anh đã kiếm được niềm vui mới!" Cô ung dung trêu anh.
"Hai ngày anh còn cố gắng chịu được nhưng nếu nhiều hơn thì anh không dám đảm bảo!" Anh quay lại trêu cô.
"Đốc Tuyên Hách anh hãy thành thật cho em! Ưm hừm, chân của em."
"Sao vậy?"
"Em bắt taxi về đây nhưng nói lại thả em ở tít trên kia, hại em hai tay hai túi lớn đi bộ một đoạn đường rõ dài, hai chân em sắp chịu hết nổi rồi." Nói rồi cô lại ngồi bệt trên bồn hoa.
"Vậy sao không gọi anh ra đón em?"
"Em đâu biết một viện trưởng, một vị tổng giám đốc lại rảnh rỗi mà ở nhà chờ em chứ."
Trong giọng nói của cô đầy sự châm chọc, anh nghiêng người trừng mắt nhìn cô, rồi liếc mắt về phía hai túi hành lý đại bự kia, anh chán nản hỏi: "Em về quê hay là ra nước ngoài vậy? Về quê có hai ngày thì cần gì phải mang nhiều đồ thế kia?"
"Anh dùng từ cho chính xác nha." Cô sửa lại lời của anh."Không phải em mang hai túi hành lý về quê mà là mang lên Đài Bắc. Bên trong đều là tình cảm của bà nội dành cho em, em nhất định phải mang lên."
"Anh hiểu rồi." Anh gật đầu một cái."Em không mệt chứ? Để anh dìu em vào nhà."
"Dìu em? Tại sao không phải là bế em? Trong phim thần tượng khi nhân vật nữ chính bị đau chân thì người nam sẽ bế cô ấy. . . . . ."
"Nhất định phải như vậy sao? Không phải vì anh bắt chước nam chính trong phim. . . . . . nhưng nếu vì em, anh có thể làm điều đó."
Dứt lời, anh khom người ôm cô lên, còn giả bộ vẻ mặt như đang cố hết sức bế cô vậy."Xem ra em về quê hai ngày, bà nội em đã tẩm bổ cho em không ít."
Cô trừng mắt nhìn anh.
Bị cô lườm anh cười, biểu hiện rất tự nhiên."Ý anh là bà nội nấu thật giỏi, vóc dáng bây giờ của em không quá gầy."
"Coi như anh khôn ngoan!" Cô đưa ngón trỏ điểm một cái vào vai anh."Đừng quên bên ngoài còn có hai túi hành lý đại bự đang chờ anh."
"Anh không quên, đó là tình yêu của bà nội mà, đúng không!"
Đặt cô ngồi trên sofa, anh lại đi ra ngoài đem hai túi hành lý vào.
www. xs. cn
"Ba ngày qua anh đều ngủ lại bệnh viện à? Vừa về nhà sao?"
Biết ba ngày qua anh rất bận, cô cũng nhìn thấy sự mệt mỏi hiện trên gương mặt anh —— đem chân trên đùi anh co về, cô xấu hổ cúi đầu.
"Không mỏi chân sao? Đưa chân kia đây, anh xoa cho em." Đốc Tuyên Hách không cảm thấy mệt. Anh chưa bao giờ bóp chân cô gái nào cả, trước kia anh cảm thấy hành động này động đến lòng tự tôn đàn ông của anh, nhưng giờ anh có thể cảm thấy làm chuyện này. . . . . . rất vui.
"Không cần, anh cũng rất mệt mà!" Cô nhìn anh một cái, đỏ mặt.
Mấy ngày nay anh đều bận như vậy mà trong lúc cô ở quê còn trách anh sao không gọi điện hỏi thăm cô, cho anh là người đàn ông máu lạnh không có tim gan.
"Gặp em, anh liền thấy hết mệt." Tiến lại ngồi gần cô hơn, anh ôm lấy cô.
"Chuyện kia. . . . . . Lượng Trúc vẫn ổn chứ?"
Cô về quê lần này ngoài việc thăm bà nội và vì ở bệnh viện cô thế giúp gì được, không muốn anh phân tâm, còn để tạm tránh yêu cầu của bố mẹ anh, hi vọng mình có thời gian để suy nghĩ.
"Bệnh tình của cô ấy vẫn khống chế được, chỉ là tâm tình của cô ấy rất sa sút. . . . . ."
"Thật xin lỗi, em thật vô dụng, vẫn không có hỏi được tâm sự của cô ấy."
"Đừng nói như thế. Anh định tôn trọng cô ấy, để cô ấy tự nguyện nói ra cho chúng ta biết.
Chỉ là, bây giờ đã không còn là chuyện riêng của cô ấy nữa, ba mẹ anh vì việc của cô ấy mà đã lo lắng mấy ngày nay. . . . . ."
"Bác Đốc vẫn. . . . . . vẫn khỏe chứ?" Cô nhìn vẻ mặt của anh, nhìn như mẹ anh vẫn chưa nói ra chuyện muốn anh lấy Lượng Trúc với anh.
"Có chút tiều tụy, mấy ngày nay mẹ anh ăn không ngon, ngủ không yên, anh định khi bệnh tình Lượng Trúc ổn đinh sẽ suy nghĩ về yêu cầu của mẹ anh, để mẹ anh và cô ấy đến nơi đó ở hai ngày, đối với bố mẹ anh và cả Lượng Trúc có lẽ sẽ là tốt nhất . . . . . ." Anh kéo tay cô, đan mười ngón tay vào nhau."Em cảm thấy thế nào?"
"Em. . . . . ." Cô nhìn anh định bảo anh hãy đồng ý lấy Lượng Trúc nhưng đối diện với anh trong lòng cô đấu tranh, cô không muốn mất anh."Em không phải là bác sĩ, anh nói có thể thì có thể!"
"Anh nghĩ, anh phải thuê người điều tra về Lượng Trúc để biết mấy năm qua cô ấy đã gặp chuyện gì."
Tang Á Ly gật đầu một cái, nụ cười trên môi có chút khổ sở, bởi vì cô nhìn thấy sự quan tâm của anh đối với Thừa Trúc trong mắt anh.
Mặc dù anh và Lượng Trúc xa nhau mười năm nhưng họ đã từng có hôn ước, dù thế nào đây cũng là duyên phận, mà sự thật chứng minh Lượng Trúc rất cần sự quan tâm chăm sóc của anh, và trách nhiệm đối với Lượng Trúc trên vai anh cũng không thể bỏ xuống được.
"Á Ly, em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Cô phục hồi lại tinh thần, khẽ chớp mắt.
"Em có nói cho bà nội biết em có một người bạn trai tuấn tú, rất có sức quyến rũ không?" Khẽ nhếch hai hàng lông mày, vẻ mặt đầy tự tin.
"Ách, không có."
"Ý của em là, em không nói cho người nhà em biết sự tồn tại của anh?" Anh nheo mắt lại, có vẻ mất hứng.
Câu hỏi của anh đã động đến vết thương lòng của cô. Cô không nói cho bà nội biết mình có bạn trai vì cô không biết mình có thể bên anh bao lâu, cô cũng không chắc mình có thể ở trước mặt người khác mà lớn tiếng nói anh là bạn trai của cô.
"Anh còn chưa qua bài kiểm tra của em để xem anh có đủ tư cách làm người bảo vệ cho Tang Á Ly này không."
Cô không muốn sống ở bên anh mà oán trách nhau, cô thích ở bên anh cãi nhau, chọc nghẹo nhau đó mới là vị ngọt trong tình yêu chỉ thuộc về Tang Á Ly và Đốc Tuyên Hách.
"Vậy sao?" Anh cử động người rồi đè lên thân thể cô."Tang Á Ly, em nghe cho rõ, em là người của Đốc Tuyên Hách không cho em được nghi ngờ!"
Anh bá đạo tuyên cáo, nhưng cô nghe lại hóa thành một dòng nước ấm áp ngọt ngào—— ít nhất, anh coi trọng cô, thế là đủ rồi!
"Làm gì mà nhìn người ta ghê vậy?" Cô không chịu yếu thế nhìn lại anh.
Anh đưa mắt nhìn cô, tròng mắt đen tràn ngập thâm tình."Á Ly, anh yêu em."
Khuôn mặt mệt mỏi, giọng nói thô trầm nói ra yêu thương nhưng lại làm cô lay động.
"Tuyên Hách. . . . . ." Đôi mắt sáng trong chứa đầy tình yêu chân thành.
Hơi thở hai người hòa nhau, môi chạm môi, hòa quyện hai trái tim ——
Nụ hôn dây dưa không dừng, từ êm ái dần dần thành kích cuồng, tay anh mơn trớn tỉ mỉ, dịch xuống cô cô, lách vào trong cổ áo, bao trùm lên cặp tuyết lê.