Mặt nóng quá! Tim đập cũng nhanh nữa!
Sắc mặt Phạm Y đỏ bừng do ngượng ngùng chợt chuyển sang trắng bệch do kinh ngạc.
"Anh.......Anh vào bằng cách nào?" Kinh ngạc quá độ, đầu óc trống rỗng khiến lời nói của cô không thể mạch lạc.
Anh trầm ngâm một lát, nở nụ cười chế nhạo, "Dĩ nhiên là đi vào."
Chẳng lẽ cô còn cho là anh leo cửa sổ vào sao?
Đây là tầng ba mươi, phải có kỹ năng vượt nóc băng tường mới có thể lên đến được, việc này phải đợi anh học được bản lĩnh của Spiderman rồi hãy nói.
Phạm Y tức giận trợn mắt. "Nói nhảm, dĩ nhiên tôi biết anh đi vào, tôi hỏi anh, anh vào phòng bằng cách nào?" Kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được cô đang hỏi gì.
Anh rút tay về, quơ quơ chìa khóa trước mắt cô, "Cô quên rằng mình đã giao chìa khóa cho tôi rồi à!" Gậy ông đập lưng ông, thoải mái quá!
Ặc! Thì ra người ngu ngốc là mình. Cơ mặt Phạm Y co quắp nghiêm trọng, nhưng mà đối với việc cánh tay anh rút khỏi người cô, cũng có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh lắc đầu. "Haiz, sắc mặt của cô thật khó coi." Bây giờ quỷ còn đẹp hơn cô mấy phần.
Phạm Y nhíu chân mày lá liễu lại, nhìn chằm chằm vào anh. "Sắc mặt tôi có đẹp hay không mắc mớ gì tới anh? Đi ra ngoài!"
Tan sở rồi nên cô không cần kiêng kỵ thân phận của anh, cùng lắm thì ngày mai lại chịu trận, bây giờ tiểu thư cô đang cực kỳ khó chịu, không thèm để ý anh ta là tổng giám đốc hay là nhân viên tạp vụ.
Anh có ý tốt nhắc nhở cô: "Nhưng tôi nhớ phòng này hình như được dành riêng cho tôi nghỉ ngơi." Ai mới là kẻ xông vào, cô nên rõ ràng.
Ha, anh lại phản công thành công lần nữa. Anh chọc tức chết người không đền mạng còn cố ý tỏ vẻ chiến thắng, Phạm Y giận dữ đỉnh đầu bốc khói.
"Anh......" Phạm Y tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất khó coi.
"Nếu như cô muốn nói, cô mặc cái này là vì muốn dẫn dụ tôi, như vậy tôi cho cô biết, cô thành công rồi đấy."
Sắc mặt khó coi cứng ngắc của Phạm Y trong nháy mắt liền đông cứng, cái chăn bị anh ngăn lại không thể kéo về, chỉ có thể mặc cho thân thể phơi bày dưới ánh mắt xấu xa và bàn tay vô sỉ của anh ta.
Đáng ghét! Anh ta lại còn vu oan cho cô, nói cô dụ dỗ, khơi lên dục vọng của anh ta. Cái tên chết tiệt này, không ăn đậu hủ của cô sẽ chết à? Bây giờ toàn thân cô cũng bị anh nhìn sạch, cũng bị sờ hết, anh ta còn muốn gì nữa?
Khó nén cảm giác bị sỉ nhục, Phạm Y không để ý đến vấn đề mặt mũi, không nhịn được che mặt khóc rống thất thanh.
Tại sao lại bắt nạt cô như vậy? Trừ ngày lái xe lầm đường thiếu chút nữa đụng vào xe của anh ta ra thì cô đã làm sai gì đâu, tại sao anh ta phải làm khó cô, nói cô là phụ nữ xấu chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt?
"Ôi chao! Động một chút là khóc, khó coi chết đi được." Ba năm trước ngồi ven đường khóc, ba năm sau là thân thể trần truồng mà khóc, haiz, cô không nghĩ ra được chiêu nào mới hơn sao?
Xem kìa, anh ta nói gì thế? Đúng là châm chọc!" Ai động một chút là khóc?" Là anh chọc cô, sỉ nhục cô, nếu không cô còn lâu mới yếu ớt mà khóc như vậy.
Ngón tay dùng sức chọc vào ngực anh, ngón tay không làm đau anh.
Ngược lại còn bị lồng ngực cứng rắn của anh ta làm đau.
Thiệt là, nhàn rỗi luyện lồng ngực cứng vậy làm gì chứ?
"Chẳng lẽ không đúng? Ba năm trước đây, một ngày tháng sáu nào đó, ở phía đông đường Nam Kinh, trước một PUB nào đó, cô không có một chút hình tượng ngồi khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng trên ghế bên lề đường......"
Cô khóc mắc mớ gì tới anh? Bất chấp vội vàng đứng dậy sẽ đụng vào ngực của anh, cô ngồi dậy, cách mặt anh không tới năm centimét gào thét: "Ba năm trước đây là do tôi đau lòng, mắc mớ gì đến anh. Ba năm sau không phải tôi bị anh hại sao, muốn nhập liệu tất cả hồ sơ phương án mấy năm nay của Cạnh Thiên vào máy tính cũng chẳng sao, anh còn tịch thu chìa khóa xe của tôi, hại tôi muốn về nhà cũng không được, anh là đồ đầu sỏ, còn có......."
Ba năm trước......Hả?
Nói được một nửa, kí ức Phạm Y cố quên đi lại được gợi lên, im bặt không thốt nên lời.
Hành động chệch đường ray đêm đó hiện về trong đầu, cô nhìn anh, nhìn rất cẩn thận, muốn từ trên gương mặt anh tìm lại khuôn mặt nam tính mờ hồ trong đêm say rượu đó. Xong rồi, chết chắc rồi! Cô không nhớ mặt anh nhưng cô lại nhớ anh từng nói với cô, tên của anh là Mộ Duy Dung, Duy của Tứ Duy Bát Đức, Dung của Trung Dung.
Trời ạ! Đây không phải là tên của kẻ đáng ghét trước mắt sao?
"Nhớ ra chưa?" Anh tin chắc cô đã nghĩ ra rồi, nếu không sắc mặt sẽ không trắng bệch như gặp ma thế này.
Anh cố ý xấu xa kề sát mặt vào cô, ngay cả lông mi lúc chớp cũng mơ hồ có thể cảm thấy đã chạm tới mặt của cô.
Trời ạ! Cảm giác tốt đẹp như vậy, khó trách năm đó anh khó có thể kìm nén tìm cô trên đường bao lần như vậy. Duy Dung thỏa mãn nở nụ cười.......
Ân ái qua đi, Phạm Y mệt mỏi ngủ thiếp.
Duy Dung nằm bên cạnh cô, tham lam mà ôm cô, truyền hơi ấm cho cô, thỏa mãn nhìn gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh ngủ say của cô.
Ba năm sau, cảm giác vẫn tuyệt vời như vậy.......Anh hài lòng mỉm cười.
Ba năm trước đây, sau cuộc ân ái triền miên, cô liền khiến anh trở nên kén chọn, từ đó về sau không còn có một cô gái nào có thể thỏa mãn anh, không có một người phụ nữ nào có thể cho anh cảm giác giống như cô.
Cô để cho anh dư vị khó quên, chỉ là một nụ cười duyên, sự cáu giận, nét mặt ngây ngô của cô cũng có thể lay động từng dây thần kinh trên người anh. Dù cô và Vi Vân có quan hệ như thế nào.......
Anh, nhất định muốn cô!
Nếu như nói, Duy Dung cho rằng sau khi tỉnh lại Phạm Y sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mà từ đó dựa dẫm vào anh như chim nhỏ nép vào người, như vậy anh đã sai lầm rồi.
Phạm Y coi chuyện đêm đó là lỗi của mình, cô không nên quên Vi Vân và Sở Tịnh không có ở đây, phòng nghỉ đó cũng không còn là nơi cho cô tùy ý sử dụng nữa. Mà lỗi lầm này cô đã trả giá bằng thân thể rồi, về sau, anh là giám đốc, cô là thư ký, không phải vấn đề công việc, xin đừng làm phiền. Nhưng lại nói, nếu như cách thức theo đuổi vô lại khác người của Duy Dung, không gợi lên trong lòng Phạm Y chút gợn sóng nào thì cũng chẳng phải.
Nhưng mà đã mất đi quá nhiều làm cô không dám mở rộng trái mình thêm lần nữa, mất đi quá nhiều thứ khiến cô cảm thấy cuộc sống này tuyệt vọng, cô gần như không dám có chút tình cảm nào, cho dù chỉ là tình bạn nhạn nhòa cô cũng vẫn do dự.
Phạm Y đã lâu không có phiền não như vậy, thế giới nội tâm không muốn người khác biết bắt đầu gợn sóng, sợ bị thương tổn, sợ quen thân một lần nữa lại phải mất đi. Cha mẹ là một ví dụ, bà nội là một ví dụ, Sở Tịnh là một ví dụ, Vi Vân cũng là một ví dụ.
Vì sợ bị tổn thương, cô sợ đơn độc gặp mặt với anh, nhiều lần muốn từ chức, lại suy nghĩ đến giao phó trước khi đi của Vi Vân, cùng sự chăm sóc thương yêu từ nhỏ của Sở Tịnh, nên cô đã lâm vào tình thế khó cả đôi đường.
Lại một ngày một đêm không ngủ, khiến tinh thần cô gần như suy sụp.
Kéo bước chân nặng nề, than thở mà đi ra khỏi thang máy, đang định mở cửa phòng thư ký ra thì đột nhiên một cánh tay thò ra từ phòng tổng giám đốc lôi cô vào, sau đó bất ngờ hôn lên môi cô.......
Cô không chút suy nghĩ liền gào lên: "Mộ Duy Dung, anh làm. . . ." Cho tới bây giờ, người dám quấy rối tình dục cô như vậy ngoại trừ Mộ Duy Dung ra, thì không có người thứ hai.
"Ôi chao, dù gì em cũng là thư ký của Cạnh Thiên, sao lại ăn nói thô tục như vậy." Mộ Duy Dung lắc đầu mà thở dài.
"Ai thô tục hả? Tôi đang định hỏi anh muốn làm gì đó!" Cười lạnh một tiếng, Phạm Y thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, đáp trả lại: "Nếu như nói tôi thô tục, e rằng cũng bị ảnh hưởng từ anh, thật sự không biết sáng ra kẻ nào đã vụng trộm làm trò hạ lưu này? Hừ!"
"Anh chơi trò ân ái với phụ nữ của anh là có lỗi sao?" Anh nói chuyện như lẽ đương nhiên.
"Ai là người phụ nữ của anh?" Giữa đường nổi hứng đừng bắt cô hùa theo.
"Đương nhiên là em rồi." Anh lại vồ tới, ôm chặt cô như thể con bạch tuộc tám chân, vào lúc này cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được, anh ta cười toét miệng như đứa bé to xác.
"Buông tôi ra!" Phạm Y không ngừng giùng giằng, cho đến khi không có hơi sức mới dừng lại, không ngừng thở hổn hển. "Tôi không phải người phụ nữ của anh."
"Haiz, sao em đã quên mất rồi?" Anh lắc đầu thở dài. Được, anh có cách làm cho cô nhớ lại.
Bế ngang cô lên, đá văng cửa phòng nghỉ, đè cô xuống giường.
Người Mộ Duy Dung anh coi trọng, đừng hòng chạy; thứ Mộ Duy Dung anh muốn thì nhất định phải tới tay. Ba năm trước đây là sơ sót, ba năm sau sự sai lầm này sẽ không tái phạm nữa.
"Mộ, Duy, Dung!" Cô nghiến từng chữ từ trong kẽ răng.
Anh cho rằng anh là gì của cô? Muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm, muốn lên giường liền lên giường, coi cô là cái gì? Công cụ tình dục dành riêng cho anh ta sao?
"Nghe thấy rồi." Haiz, toàn gọi hết cả họ cả tên anh ra, chẳng có không khí gì cả.
"Buông tôi ra." Giương mắt trừng trừng nhìn anh, ánh mắt sắc bén như đao. Phạm Y tức giận muốn chém người, nếu như trên tay cô có dao, tuyệt đối sẽ không lưu tình mà đâm vào ngực anh ta.
"Ái chà! Ánh mắt rõ ràng là chưa được thỏa mãn, không sao, anh sẽ thỏa mãn em ngay đây." Không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của cô, Mộ Duy Dung nhìn chằm chằm vào cô, giọng trầm ấm quyến rũ, lắc đầu thở dài.
"Chết tiệt, anh không thể đứng đắn một chút sao?" Toàn nói lời tục tĩu, làm người ta buồn nôn!
Anh tỏ vẻ vô tội. "Anh rất nghiêm chỉnh, là em cứ trêu chọc anh đó chứ." Nói ngắn gọn một câu, anh liền quay độ rũ bỏ tội lỗi sạch sẽ.
"Đây là giờ làm việc." Cô chỉ vào thân dưới đang đè trên người cô, cắn răng căm giận nhắc nhở.
"Anh hiểu rõ, nhưng chưa ăn sáng." Cô rất thơm, ngửi đã đói bụng rồi.
"Bên đường có đó." Cô nhắc nhở. (Là tên cửa hàng tạp hóa của Trung Quốc)
"Không riêng gì vấn đề đói bụng." Anh cười mập mờ.
"Không phải bụng thì ở đâu? Được, là dạ dày, được chưa." Lớn như vậy còn chơi chữ, thật sự không có sáng ý.
Haiz, anh nhịn sắp bùng nổ rồi, sao cô còn chưa nhận ra cái vật đè trên người cô đang thay đổi đây? Duy Dung thở dài ảo não.
"Đều không phải." Anh lắc đầu, chỉ vào thân thể dán sát chặt chẽ của hai người, anh đang dạng chân ở trên người cô, điểm quan trọng này cũng đủ rõ ràng rồi chứ.
Bùm! Mặt Phạm Y bỗng chốc đỏ như tôm luộc, lần này đổi thành cô nói không ra lời.
"Háo sắc!" Phạm Y không nói hai lời vung tay về phía anh.
"Có phải đánh xong em sẽ chịu để cho anh ăn không?" Mộ Duy Dung không tránh ra, chỉ nhìn cô bằng con ngươi thâm thúy bình tĩnh.
Bàn tay tiến tới gần tới má anh đột nhiên dừng ở giữa không trung, như bị điểm huyệt.
"Rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì?" Tú tài gặp phải nhà binh thì không thể nói lý, e rằng cũng không thể so sánh với Mộ Duy Dung lằng nhằng khó giao tiếp này.
"Tình." Anh trả lời như chuyện đương nhiên. "Đúng rồi, còn có yêu." Đây mới là điều quan trọng nhất.
Phạm Y căm giận thu tay lại. "Anh lừa tôi! Chuyện xảy ra ba năm trước người thiệt thòi là tôi; ba năm sau anh đùa bỡn tôi, nhân lúc tôi nghỉ ngơi mà ân ái, người thua thiệt cũng là tôi, anh hoàn toàn chẳng có tổn thất gì." Tên đàn ông đáng xấu hổ, chỉ biết kiếm cớ!
"Ai nói những việc kia người chịu thiệt là phụ nữ?" Anh giả bộ đáng thương mím miệng.
"Anh cũng là lần đầu tiên." Anh uất ức, cô còn cảm thấy mình uất ức hơn.
"Tôi cũng là lần đầu tiên." Lần đầu tiên với cô; cũng không có nghĩa là lần đầu tiên trong đời, anh không lừa cô. Phạm Y nhíu mày lại, đánh chết cô cũng không tin đó là lần đầu tiên của anh. "Trêu tôi vui lắm hả?"
"Không, yêu em rất vui." Nói được ba câu là lại bắt đầu không đàng hoàng, làm người ta bực mình!
"Tôi không muốn yêu đương chốn công sở." Điều kiện rất nghiêm túc, đủ để cho anh nghe xong lùi bước.
Anh vui vẻ nhếch môi cười, "Anh gọi điện thoại bảo Vi Vân quay về."
"Anh đừng có làm khó người khác có được không?" Biết rõ Vi Vân đang ở Châu Âu tìm Sở Tịnh, anh lại có thể cố tình gây sự như vậy.
"Vậy em cũng đừng làm khó người khác." Gậy ông đập lưng ông làm Phạm Y không phản bác được. Phạm Y đang tự hỏi phải nói với anh ta như thế nào, chẳng biết quần áo đã bị cởi ra từ lúc này.
"Á! Anh......." Cô sợ hãi kêu, chưa kịp mắng xong đã bị anh chủ động hôn.
"Anh biết, là kẻ háo sắc." Không còn cách nào khác, anh là người háo sắc, nhưng chỉ háo sắc với cô, đối với những phụ nữ khác, anh rất có nguyên tắc, không thèm liếc mắt một cái.
"Mắng xong rồi, có thể làm tiếp được chưa?" Mặc dù nói vậy nhưng tay anh cũng không chờ câu trả lời của cô, đã sớm bận rộn lướt khắp người cô.
"Anh......." Vừa hầm hừ, vừa vội vàng tác chiến với tay anh, tìm quần áo vừa bị cởi ra, lại vừa phải tìm cách tránh thoát môi lưỡi trơn tru như rắn tàn sát bừa bãi khắp người, hai chữ bận rộn cũng không đủ để hình dung.
"Duy Dung, Duy Dung." Nhắc nhở cô nhiều lần, sao cô vẫn không nhớ được, thật nhức đầu.
"Mộ Duy Dung, anh......" Đáng chết.
"Haizz, em thật ầm ĩ."
Duy Dung thở dài buồn bã, dứt khoát lấy nụ hôn để che cái miệng đầy kháng nghị của cô lại, châm ngòi sự nhiệt tình của cô......