CHƯƠNG
Hai người không biết đã chạy được bao lâu, khi Mạc Tư Quân thả Đường Hoài An ra, chân cô bị giày cọ xát truyền đến cơn đau âm ỉ, nhưng lần này cô kìm nén không kêu lên.
Mạc Tư Quân để Đường Hoài An nấp sau một cây tùng rậm rạp, thân cây thô to gần như có thể chắn hết bóng dáng của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân mượn cành lá xum xuê che chắn để quan sát phương hướng của bọn họ.
Đường Hoài An dựa vào thân cây thở hổn hển, đầu tóc tán loạn, cả người chật vật không chịu nổi, cô cẩn thận lắng nghe, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động. Lúc đang định nói chuyện, Mạc Tư Quân giống như có thần giao cách cảm với cô, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nóng rực, nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Đường Hoài An thầm nghĩ, sao anh biết mình muốn nói chuyện nhỉ, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, cô sẽ không ngu ngốc đến mức đối chọi với Mạc Tư Quân. Cho nên cô nhẹ giọng hỏi anh: “Bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Mạc Tư Quân tối lại, nói: “Bây giờ chúng ta đợi ở đây, chúng ta ở trong sáng, bọn họ ở trong tối, bọn người kia không biết có còn đuổi theo chúng ta nữa hay không. Cho dù bây giờ bọn họ có bắn súng thì góc độ cũng sẽ bị hạn chế. Nếu chúng ta hành động hấp tấp thì rất khó để đảm bảo họ sẽ không phát động tập kích lần thứ hai.”
Nói đến đây, ánh mắt sắt như dao của Mạc Tư Quân lại quét tới: “Bây giờ, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu không muốn bị những người kia nhặt xác.”
Đường Hoài An run rẩy, câu Mạc Tư Quân vừa nói rõ ràng cho thấy anh biết nguồn gốc của đám người tấn công họ hôm nay, nhưng Đường Hoài An sẽ không hỏi vì cô biết anh nhất định sẽ không nói cho mình.
Năm tuổi, sau khi Mạc Tư Quân du học ở Mỹ trở về thì tiếp quản tập đoàn Mạc thị, năm nay anh đã tuổi. Một người đàn ông trưởng thành đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, nếu nói anh không có kẻ thù thì sẽ chẳng ai tin. Còn nhóm người đã tấn công họ ngày hôm nay có thể chỉ là một trong rất nhiều kẻ thù của anh thôi.
Chỉ là thủ đoàn tàn nhẫn và ác liệt như vậy, Đường Hoài An rất khó tưởng tượng được sẽ gặp phải ở một người bình thường, nhất thời khiến cô không nói nên lời.
So với Đường Hoài An, Mạc Tư Quân lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt anh bình tĩnh như thường, nhìn không ra một chút hoảng sợ, giống như người ở mưa bom bão đạn lúc nãy không phải là anh vậy đó.
“Các người lên đi, chú ý vị trí của bọn họ, bọn họ chắc chắn đang ở hướng Đông Nam.”
Giọng nói bình tĩnh của Mạc Tư Quân vang lên bên tai, Đường Hoài An ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Chắc là bọn Lâm Nhất, cũng đúng thôi, loại chuyện thăm viếng này vẫn nên khiêm tốn thì hơn. Hơn nữa, hôm nay anh đến đây để thăm viếng ba mẹ mình, có lẽ không muốn bị người ta biết. Người của anh chắc chắc đang đợi lệnh của anh dưới núi.
Bụng dưới Đường Hoài An truyền đến một cơn đau âm ỉ, cô không để ý lắm, chỉ đưa tay xoa bụng, chắc vừa rồi cô chạy quá sức nên mới đau, lúc này sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn trên người Mạc Tư Quân.
Cô trước nay luôn hiểu một đạo lý, nếu muốn nghe được đáp án chuyện mình thật sự muốn nghe từ trong miệng người khác thì hoàn cảnh xung quanh hai người rất quan trọng.
Đường Hoài An dám chắc chắn % nếu mình và Mạc Tư Quân thoát khỏi khu vực nguy hiểm này, thì bọn họ sẽ không bao giờ đồng hành cùng nhau như vừa nãy nữa. Còn bây giờ, hoàn cảnh đặc biệt cùng những giây phút căng thẳng như vậy mới thích hợp để hỏi những vấn đề mình muốn hỏi.
“Mạc Tư Quân.”
Sau khi Đường Hoài An cân nhắc xong xuôi, cô gọi tên anh.
Mạc Tư Quân quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đường Hoài An.