Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

chương 121: tôi sẽ không nhớ anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ Vi thay xong áo khoác rồi xuống lầu một, nhìn lướt qua một lượt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Mạc Tử Hiên, Vũ Vi âm thầm hừ lạnh, Mạc Tử Hiên xem như anh chạy trốn mau!

Mạc Tử Hiên vừa mới chạy bộ xong, lúc đi vào phòng khách, liền thấy Vũ Vi nhìn khắp nơi, trên mặt của cô còn có vẻ tức giận nhàn nhạt, không nghĩ cũng biết chắc Vũ Vi nhìn thấy tờ giấy hắn lưu lại nên mới tức giận, bất quá, Vũ Vi lộ vẻ tức giận, rất khả ái. Anh hé miệng cười một tiếng, hai tay vòng trước ngực dựa vào cửa phòng khách, trong đôi mắt đẹp thoáng qua tia giảo hoạt, “Thế nào nhanh như vậy liền muốn anh?”

Vũ Vi nhìn theo nơi phát ra âm thanh, Mạc Tử Hiên dựa vào cửa phòng khách, người mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, khoác trên cổ một cái khăn lông màu trắng, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống, chảy tới phần ngực màu đồng lộ ra bên ngoài, Vũ Vi âm thầm cười lạnh, quả nhiên người không thể xem vẻ bề ngoài, cô vẫn cho là Mạc Tử Hiên là thiếu gia nhà giàu, mặt trắng nhỏ, chỉ biết ăn uống vui đùa, nhưng không có nghĩ đến, dưới gương mặt trắng nõn lại là nước da màu đồng, hơn nữa trước ngực bắp thịt còn rắn chắc, tràn đầy tính đàn ông. Mạc Tử Hiên tràn đầy mị lực phái nam, nhưng mà, không hấp dẫn được cô, cô lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn về nơi khác, lạnh lùng nói, “Mạc Tử Hiên, đừng quá tự luyến, tôi sẽ không nhớ anh”. Nói xong, cô hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, xoay người đi tới nhà bếp. Đối với người như thế, chỉ có kính trọng nhưng không gần gũi.

Mạc Tử Hiên nhếch miệng đi sau lưng Vũ Vi tiến vào phòng bếp.

Khi bọn họ tiến vào phòng bếp, Mạc Tử Phàm cùng Lạc Ngưng Nhi cùng với lão phu nhân đã ngồi xuống vây quanh bàn ăn, lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thấy Vũ Vi đi vào phòng bếp, vô cùng vui vẻ, thân thiết gọi Vũ Vi, “Vũ Vi, mau tới ăn điểm tâm”.

Vũ Vi thuận thế ngồi phía dưới lão phu nhân, đối diện Lạc Ngưng Nhi.

Mạc Tử Hiên theo sát Vũ Vi ngồi xuống.

Vũ Vi ở phía dưới mặt bàn hung hăng đạp Mạc Tử Hiên một cước, sau đó trên mặt mỉm cười cực kì rực rỡ nhìn lão phu nhân, ngọt ngào nói, “Bà nội ăn cơm”.

Ăn xong điểm tâm, Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm rời đi biệt thự, làm công việc của mỗi người.

Mà Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi cùng lão phu nhân nói chuyện phiếm, xem tivi, tản bộ.

Lão phu nhân ngồi ở giữa, Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi chia ra ngồi ở bên cạnh bà, vừa thưởng thức trà vừa xem tivi.

Hồi lâu, lão phu nhân duỗi lưng một cái, như có như không quan sát từ trên xuống dưới Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi mấy lần, chậm rãi nói, “Vũ Vi, Ngưng Nhi, các con a, không cần cố ý ở đây phụng bồi bà nội, đi ra ngoài dạo một chút mua một chút quần áo, mặc dù bà không quan tâm các con mặc gì, nhưng mà Mạc gia chúng ta là một đại gia tộc, các con lại là hai thiếu phu nhân của Mạc gia, mỗi tiếng nói cử động của các con thậm chí quần áo, cũng đại biểu Mạc gia chúng ta, cho nên quần áo nhất định phải cẩn thận”.

Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi liếc nhìn nhau, ngay sau đó hiểu dụng ý của lão phu nhân, đúng là Mạc gia là nhà giàu có, chú trọng nhất chính là mặt mũi, thiếu phu nhân các nhà giàu có, cơ hồ một ngày là một bộ quần áo hàng hiệu, chưa từng có trùng lại kiểu dáng, mà cái cô mặc là quần short jean, áo T-shirt màu lam đậm, Lạc Ngưng Nhi là tùy ý mặc một bộ quần áo liền thân giá rẻ, hai người các cô thấy thế nào cũng cùng nhà giàu không có quan hệ.

Vũ Vi ngước nhìn lão phu nhân, “Bà nội, chờ bà ngủ trưa chúng con liền đi dạo phố”. Mặc dù hôn nhân của cô cùng Mạc Tử Hiên là giao dịch, nhưng là việc nên làm cô sẽ làm, tối thiểu sẽ không để Mạc Tử Hiên vì cô mà mất thể diện.

“Hiện tại bà liền muốn ngủ trưa, hai người các con đi ra ngoài đi, thuận tiện tán gẫu giải sầu, người trẻ tuổi luôn buồn bực ở bên trong biệt thự sẽ rất nhàm chán”. Nói xong, lão phu nhân hướng phòng ngủ của mình đi tới.

Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi như là cười một tiếng, bà nội luôn là ở thời điểm thích hợp làm chuyện tình thích hợp, cưng chìu các cô, lại không trói buộc các cô, đây chính là nguyên nhân các cô thích bà nội.

Truyện Chữ Hay