Cô rời đi Newyork đi tới Las Vegas khi đó là mùa hè, mà bây giờ đã tiến vào mùa đông rồi.
Katy đang cầm tách trà sữa nóng, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Hôm nay là đêm Giáng sinh, là thời khắc bận rộn nhất của khách sạn nghiệp, cô biết ngày này Lane bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn là tại mới vừa rồi đánh điện thoại về Newyork.
"Mẹ Katy, cha vẫn chưa về."
Đêm Giáng sinh một ngày này, cô độc một người trôi qua không chỉ là cô mà thôi, liền Khải cũng là một người, không khỏi làm cho cô tâm đều nhéo.
"Tới Vegas mới nửa năm thật sao? Tại sao mẹ cảm thấy được đã qua thật lâu?" Nhìn ngoài cửa sổ thở dài, cô một người ngồi buồn , tưởng niệm.
Rất nhớ Khải, rất nhớ Lane, Lane luôn là nói, cô đem vui cười cùng ấm áp mang cho cha con bọn họ, nhưng thật ra là cha con bọn họ cho cô hai phần ấm áp cùng gấp hai vui vẻ, làm cho cô cảm thấy có người nhà làm bạn thật hạnh phúc. . . . . . Đúng vậy, Khải cùng Lane, là người nhà của cô, người nhà quan trọng nhất đối với cô.
Nhưng mà ở tại ngày lễ quan trọng như vậy, cô không thể cùng người nhà cùng nhau trôi qua, một người đợi tại trong phòng vắng lạnh này qua đêm Giáng sinh.
Phòng này là Lane kiên trì vì cô tìm, nói là không nỡ để cô ở lại túc xá vừa trật hẹp lại đông sinh viên, bởi vậy vì cô sắp xếp một chỗ ở ấm áp.
Nơi này không phải nhà, nhà của cô, là ở Newyork ở đó có hai người đàn ông kia.
Tưởng niệm mau bức cô điên rồi! Cô chỉ có thể làm cho mình mỗi ngày đọc sách đọc đến nằm xuống liền ngủ, tránh cho mình không nhịn được kích động mua vé máy bay trở về Newyork, cho nên cô học phần sửa không ít, rất có thể có cơ hội sớm lấy được học vị, coi như là trong cái rủi có cái may đi?
"Khải ở trong điện thoại nói Lane phái người tặng quà giáng sinh cho mình, thế nào còn chưa có đưa đến?" Cô không nhịn được nhìn đồng hồ một chút, đã mau hơn giờ, thế nào còn chưa có đưa tới đây? Thật là giao hàng viên hiệu suất thật kém.
Đang oán trách giao hàng tốc độ chậm, chuông cửa liền vang lên, Katy lập tức chạy đi mở cửa.
"Tiểu thư Katy, có đồ chuyển phát." Ngoài cửa giao hàng viên, có một đôi mắt màu xanh nhạt mê người.
"Mer¬ry Christmas!"
"Lane? !" Hốc mắt nhanh chóng ửng hồng, cắn môi, không thể tin được cô đã thấy.
"Còn thích quà giáng sinh của em không?" Lane tay phải cầm sâm banh, tay trái cầm chiếc nhẫn kim cương, khuôn mặt tươi cười nghênh người xuất hiện tại trước mắt cô."Hài lòng thì xin ký nhận a."
Cô cười bổ nhào tới hắn, vui vẻ hôn hắn, "Lane, em không nghĩ tới anh sẽ đến!"
Ôm cô đi vào trong nhà, câu chân đóng lại cửa, đặt cô ở trên ghế sofa, hôn thật lâu lấy bồi thường nỗi khổ tương tư trong mấy tháng này.
"Khải thế nhưng không có nói cho em biết anh sẽ đến." Cô không khỏi nghĩ tới giọng thần bí của Khải trong điện thoại."Mà anh thế nhưng để Khải một người đợi tại Newyork!" Đây là chỉ trích.
"Anh cũng muốn mang Khải cùng đi, nhưng là Khải tự mình không muốn." Nhịn không được dục vọng lần nữa hôn cô."Con nói, cấp cho em một cái kinh hỉ, nó làm nội ứng làm cho em không thể nào hoài nghi, như vậy mới gọi kinh hỉ."
Cô kinh ngạc, "Anh muốn tại nơi này của em đợi cho vượt qua năm?"
"Ừ, chúng ta ở mồng một tết kết hôn, em nói có được hay không?" Hắn ưu tú xuất chúng tay trái cầm hộp nhung màu lam, mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo liền xuất hiện ở trước mắt cô, sau đó Lane thận trọng một chân quỳ xuống, cầu hôn với cô, "Đây là anh lần thứ cầu hôn em, gả cho anh đi, Katy."
"Tốt." Lần này Katy không có cự tuyệt, nói thẳng tốt."Chúng ta đi công chứng, Las Vegas có rất nhiều giáo đường, chúng ta tìm một cái nhà công chứng." Nửa năm qua hai phía cách xa nhau rốt cuộc khiến cho cô buông xuống được lòng phòng bị, đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Lane lập tức vì cô đeo lên chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, thở phào nhẹ nhõm mà cảm thán, "Khải nói không sai, anh hôm nay cầu hôn em nhất định sẽ thành công, chai sâm banh này vẫn là nó kiên trì muốn anh mang tới đây, hiện tại vừa lúc phải dùng tới."
Tại ly đế cao rót vào bên trong sâm banh vàng óng ánh, hai người nâng ly ăn mừng.
"Lane, em rất nhớ anh." Cô giống như con mèo nhỏ tựa vào trong ngực hắn."Cũng nhớ nhung hoa đồng của chúng ta." Cô cười nói.
Hoa đồng của bọn hắn? Không phải là Khải sao?
Lane nghe vậy cũng cười, "Cái hoa đồng đó luôn là cho em hết sức chăm chú đối đãi, cho nên anh giữ nó ở Newyork, hôn lễ hôm ấy nhất định nó xuất hiện, hiện tại, anh muốn trong mắt em, trong lòng, đều chỉ có anh."
Hắn đem sâm banh đặt lên bàn, hiện tại có chuyện quan trọng hơn so uống sâm banh chờ bọn họ đi làm.
Ôm Lane, cô hưng phấn đến run rẩy, tại nửa đêm giờ khi đó nghe phương xa truyền đến tiếng chuông bình an.
Cô biết, tại một năm mới tiến đến một ngày kia, trong hôn lễ của cô cũng sẽ gõ tiếng chuông hạnh phúc.
Đó là cô, Lane còn có Khải, hôn lễ của ba người.
Đã được như nguyện ——
Khách sạn Ciel, lấy cao tiêu chuẩn chất lượng phòng ở cùng tiêu chuẩn phục vụ vang danh toàn cầu, nhất là khách sạn Newyork Ciel, có được căn phòng, tỷ số phòng ở tại tân Tổng giám đốc nhậm chức sau từ . tăng lên đến ..
"Đại sảnh xem ra như thế nào tối tăm như vậy? Phân phó bộ phận hành chính tổng hợp nghĩ biện pháp làm cho những cái đèn trên đầu tôi này cải tử hồi sinh." Nói chuyện là một người khoảng tuổi, người phụ nữ gốc Hoa thông minh lanh lợi, giỏi giang.
Đồ công sở vừa người khiến cho đường cong yểu điệu của cô nhìn một cái liền không sót gì, bắp chân cân xứng cũng bởi vì giày cao gót tôn lên có vẻ thướt tha.
"Liliana, giữ vững tinh thần, tươi cười của cô đâu rồi?" Lúc đi qua quầy tiếp tân cô nhỏ giọng nhắc nhở nhân viên thường trực."Nếu là có khách khiếu nại thì tôi sẽ không tha cho cô."
"Dạ, Tổng giám đốc."
"Tổng giám đốc, ngài có khách, nghe nói là từ Đài Loan tới. . . . . ." Một nhân viên bên quầy hết sức lo sợ mà nói.
Nghe được hai chữ Đài Loan, cô nhíu mày, suy nghĩ một chút liền nói: "Phòng VIP có người vào ở sao?"
"Báo cáo Tổng giám đốc, không có."
"Vậy thì tốt, an bài bọn họ vào ở, tiếp đãi bọn họ thay tôi, còn phải nói cho bọn họ biết. . . . . ."
"Tổng giám đốc rất bận, không cách nào tự mình chiêu đãi, kính xin thứ lỗi." Hiểu rõ vô cùng Tổng giám đốc muốn họ nói gì, lập tức đón lấy lời nói.
"Thông minh." Hài lòng nhếch miệng, đang muốn đi lối đi nhân viên đến phòng bếp đi kiểm tra, yến tiệc buổi tối Tổng giám đốc chiêu đãi gì đó có phải hay không đều đã an bài thỏa đáng, liền bị người kéo lấy góc áo.
"Mẹ."
Một hồi quá mức, liền thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống nhau như đúc.
Đeo tại trên mặt "mặt nạ Tổng giám đốc " nhìn thấy con gái sau lập tức rạn vỡ.
"Các con thế nào chạy ra ngoài đây?" Ngồi xổm người xuống, ôm lấy hai con gái song sinh.
"Anh trai dẫn chúng con ra ngoài chơi a!" Đôi song sinh chỉ chỉ thiếu niên sau lưng này mặc đồng phục trung học đệ nhị cấp Quý tộc, cười hì hì nói: "Anh trai nói muốn dẫn chúng con đi chơi diều."
"Khải." Katy kinh ngạc tại lúc này nhìn thấy cậu."Con tan học rồi hả?"
"Đúng vậy a, mẹ Katy." Chiều cao của Khải đã cao hơn Katy, hình dáng giống cha, tuổi trẻ trong cậu liền tản mát ra mị lực mê người, không khó tưởng tượng có bao nhiêu cô gái thích cậu.
"Con muốn mang hai em gái đi công viên chơi, họ thật đáng thương, ở khách sạn đợi cả ngày." Khải cười nói."Mẹ Katy, mẹ bận rộn, không cần lo lắng, con sẽ bảo vệ tốt hai em, tới, Khiết Nhi, Đệ Na, cùng mẹ nói hẹn gặp lại."
"Mẹ hẹn gặp lại." Đôi song sinh xinh đẹp khéo léo hướng mẹ hôn phất tay nói gặp lại, mỗi người một tay, dắt anh trai nhất định rời khỏi khách sạn.
Thấy Khải như vậy che chở hai em gái, trong lòng Katy cảm động không ngôn ngữ nào có thể nói rõ.
Khiết Nhi cùng Đệ Na vào bảy năm trước ra đời, một năm kia Khải mười ba tuổi, cậu vô cùng vui vẻ nhiều hai em gái, hơn nữa cũng đều nhờ cậu săn sóc cùng chăm sóc, mới để cho cô mới vừa thăng lên làm quản lý có đầy đủ tâm lực ở trên công tác tiến lên.
"Tổng giám đốc, Khải thiếu gia đối với các tiểu thư thật tốt nha." Nhìn ở đáy mắt nhân viên quầy than thở."Tựa như tiểu tình nhân của Khải thiếu gia một dạng, mới vừa tan lớp trở lại còn chưa có thay quần áo, liền vội vàng mang em gái đi chơi, tôi vừa vặn giống như còn nhìn thấy Khải thiếu gia cầm kẹo cho các tiểu thư nha."
"Cái gì? Kẹo? !" Katy thét chói tai."Này hai nha đầu một cái răng đều mau đục hết, Khải còn lấy kẹo cho chúng ăn? Rõ là. . . . . . Này một đôi cục cưng, bị cha con kia làm hư rồi." Thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
"Cưng chiều con gái có cái gì không đúng?"
Nếu như cô trách cứ Lane, hắn nhất định sẽ như vậy đáp lại cô.
Không sao, cô hiểu được là biện pháp khiến đầu sư tử kia nghe lời cô.
"Giao phó phòng bếp, về sau không cho phép nghe Khải thiếu gia cùng Tổng giám đốc ra lệnh làm chocolate đưa đến phòng Tôn tước, cứ nói đây là lệnh của tôi."
"Dạ, Tổng giám đốc." Nhân viên quầy ha ha cười trộm, nghe lời giao phó xuống.
Tổng giám đốc khách sạn Ciel trẻ tuổi nhất của bọn họ từ trước tới nay, là một người phụ nữ người gốc Hoa, cũng là Tổng giám đốc phái nữ đầu tiên của khách sạn Ciel, cô kêu là Katy, lên làm Tổng giám đốc một năm kia mới tuổi, vô cùng tuổi trẻ tài cao, rất nhiều báo chí tạp chí đều tới phỏng vấn qua cô, là người phụ nữ trẻ tuổi cực kỳ kiệt xuất.
Muốn lên làm Tổng giám đốc, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cô xử lý mối nguy mánh khóe làm người ta cảm phục, đối với khách sạn dụng tâm cũng là mọi người quá rõ ràng, lại tinh thông Trung Anh Pháp ba ngôn ngữ, khiến tất cả mọi người thật lòng tâm phục đi theo cô!
Mặc dù cô là vợ của Tổng giám đốc, nhưng chưa bao giờ tự cao tự đại, hơn nữa thường thường khiến mọi người xem thấy quá trình cô "Thuần phục" Tổng giám đốc, khiến mọi người không khỏi trợn mắt há mồm.
Hơn nữa Tổng giám đốc cũng không có không dám nói, mình đã từng là một nhân viên vệ sinh nho nhỏ tại khách sạn Ciel, nhưng là cô nguyện ý tiến tu, nguyện ý cố gắng, mới có thành quả hôm nay, cho nên ngày nào đó nghe một vị quản lý khách sạn trẻ tuổi thành công, cũng không cần quá lớn kinh tiểu quái, cô tương đối khích lệ nhân viên có chí tiến thủ đi tiến tu.
Phái nữ cũng có ngày có thể ra mặt! Vì hướng sùng bái Tổng giám đốc làm chuẩn, họ cũng muốn thật tốt cố gắng!
------ Hết trọn bộ ------
----------oOo----------