Author: Chumeodethuong & KBHN
Diệp thị.
Sáng hôm nay Diệu Linh thức dậy rất sớm. Thật ra là cả đêm qua cô không thể ngủ, sau khi bữa cơm tối hôm qua kết thúc cô không ngừng suy nghĩ đến lời cầu hôn của Kỳ Ngôn.
Cuộc hôn nhân trước kia vẫn là nỗi ám ảnh rất lớn đối với cô, nó đã khiến cho cô không tin vào tình yêu nữa. Thế nhưng trong lòng vẫn không thể nào quên đi hình bóng của người ấy.
Cô vẫn biết trước đây những ngày vui vẻ hạnh phúc đó chỉ là giả tạo, là một vở kịch do người ấy tạo ra, nhưng đối với cô đó là những chuỗi ngày ngọt ngào nhất, đôi khi cô nghĩ nếu như Tô Băng Nhu không quay về, có phải cô và người ấy sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời hay không?
Cô lắc đầu vài cái để quên đi tất cả ý nghĩ đó trong đầu mình, cô tự nhủ không được nghĩ đến người đó nữa, hắn đâu có yêu mình, bây giờ hắn đã có Tô Băng Nhu, có lẽ hai người họ đã kết hôn rồi.
Chắc hắn đang có một gia đình hạnh phúc, con của hắn có lẽ đã được hai tuổi và biết đi biết nói rồi. Có thể hắn lại có một đứa con nữa rồi không chừng. Nghĩ đến đứa bé của hắn và Tô Băng Nhu, bỗng dưng nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống, cô nhớ đến Bảo Bảo đã mất của mình.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, cô lập tức lau khô nước mắt rồi lên tiếng.
"Mời vào."
Người đi vào chính là Diệp Khả Như, bà đi đến gần, nhìn Diệu Linh mỉm cười vô cùng dịu dàng;
"Diệu Linh, trưa nay con đi ăn dimsum với cô nha."
Diệu Linh nhìn cô một lúc rồi nói:
"Cô út, không phải ở San Francisco có rất nhiều tiệm ăn của người Hồng Kông làm dimsim rất ngon sao? Sao cô út đến Paris lại muốn đi ăn dimsum vậy?"
"Con bé này, nghe nói suốt thời gian qua trưa nào con cũng ăn salad với bánh mì cho qua bữa cho nên hôm nay cô muốn cùng con đi ăn trưa một bữa thật ngon không được sao?"
"Cô út, nếu hai người đi ăn dimsum sẽ không ăn được nhiều món đâu cô."
Diệu Linh biết Khả Như đến đây rủ cô đi ăn trưa, không phải là cùng nhau đi ăn trưa đơn giản như vậy, nếu cô đoán không lầm, chắc là Khả Như đến đây tìm cô để muốn biết tại sao cô lại từ chối lời cầu hôn của Kỳ Ngôn.
"Có phải con chê bà già này nên không muốn đi ăn trưa với cô hay không?"
Diệu Linh bước đến gần Khả Như, choàng tay vai qua bà.
"Ai nói cô út là bà già, cô út của con vẫn còn trẻ lại rất xinh đẹp nữa."
Khả Như đưa tay nhéo nhẹ lên má của cô.
"Cái miệng của con mới vừa thoa mật ong à."
Diệu Linh liền làm nũng với bà;
"Con đang suy nghĩ nếu đi ăn dimsum, mấy người phục vụ không ngừng đẩy xe thức ăn đến bàn làm phiền, bảo chúng ta gọi thêm đồ ăn lại hay hối chúng ta nữa, con đang suy nghĩ nếu như đi nhà hàng buffet thì chẳng ai làm phiền muốn ăn gì cũng được, ngồi bao lâu cũng chẳng sao."
"Con không sợ mập sao?"
"Sau khi ăn xong thì chúng ta có thể dạo phố mua sắm như vậy bao nhiêu calories cũng bị tiêu hết rồi."
Khả Như nhìn cô mỉm cười, bà đối với cô lúc nào cũng yêu thương, xem cô như con gái của mình.
"Vậy cũng được, như vậy cả ngày hôm nay cô cháu mình ăn cơm rồi đi dạo phố cho khuây khỏa."
"Vâng cô út."
Trong lúc hai cô cháu đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Mời vào"
Người đang đi vào không ai khác chính là Helen. Tuy cô là thư ký của Kỳ Ngôn, nhưng đối với Diệu Linh, cô không những là đồng nghiệp tốt mà còn là chị em tốt. Từ những ngày đầu khi Diệu Linh mới bước vào Diệp thị cho đến bây giờ, Helen là người giúp đỡ và chỉ bảo cho cô rất nhiều điều.
"Chào tổng giám đốc, đã lâu không gặp."
"Helen, cô tìm Diệu Linh sao?"
"Vâng."
Helen nhìn sang Diệu Linh nói;
"Diệu Linh, người cô hẹn phỏng vấn lúc : giờ sáng hôm nay đã đến."
Diệu Linh nhìn đồng trên tường đã là giờ : rồi, cô reo lên
"Thôi chết tôi quên
Khả Như vỗ nhẹ lên vai cô;
"Có sao đâu chỉ là trễ phút thôi."
Bà nhìn sang Helen rồi hỏi:
"Không phải Diệp thị đã đủ người rồi sao? Tại sao lại phải tuyển thêm người?"
Helen nhìn Khả Như rồi liền lên tiếng;
"Thưa tổng giám đốc, đã lâu rồi ngài không về Diệp thị nên có lẽ ngài không biết, dạo gần đây công ty phát triển rất nhanh, nhất là sau khi Diệu Linh gia nhập công ty của chúng ta. Bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp và trở thành nhà thiết kế chính của công ty, công việc rất nhiều cho nên chủ tịch muốn kiếm một thư ký để giúp đỡ cho cô ấy."
" Oh! Thì ra là ý của anh cả."
"Vâng ạ"
Khả Như ngẫm nghĩ chắc là anh của bà đã xem Diệu Linh là con dâu tương lai của mình, sợ con bé cực khổ cho nên mới kiếm người đến giúp.
Bà thở dài nói;
"Vậy hai người mau đi đi."
"Vâng." Cả hai đồng thanh trả lời.
Diệu Linh nhìn sang Khả Như nói;
"Cô út đợi con chút nha, lát nữa con quay lại."
"Được. Mau đi đi, cô ở đây đợi con."
"Dạ."
Sau khi Helen và Diệu Linh đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Khả Như ở trong phòng làm việc của Diệu Linh, bà liền đến gần bàn vẽ của cô. Bà muốn xem cô đang thiết kế trang sức mới thế nào, không nhịn được mà cằm lên bực hình thiết kế để xem kỹ một chút.
Khi bà cầm lên bức hình thiết kế, đột nhiên bà nhìn thấy có một bức tranh vẽ hình người. Bà liền đặt bức hình thiết kế xuống mà cầm bức tranh lên, trong tranh vẽ là khuôn mặt của một người đàn ông có đôi chân mày thật đậm, sống mũi cao, đôi mắt to, khoảng độ từ đến tuổi, nét mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng lại có một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy rất ấm ấp. Đúng là một chàng trai tuấn tú khôi ngô.
Bà ngắm bức họa một lúc, người trong tranh không phải Kỳ Ngôn cháu trai của bà, người thanh niên này rất là anh tuấn khôi ngô, người này thậm trí còn đẹp trai hơn cháu của bà rất nhiều, bà nhìn vào phía dưới tay phải có đền ngày tháng, thì ra bực họa này mới vẽ ngày hôm nay.
Từng nét trong bức họa vô cùng rõ ràng, cũng có thể đoán được người vẽ bức tranh này vô cùng yêu người trong họa, mang sự thương yêu và nhớ nhung của mình vẽ thành một bức tranh hoàn mỹ như vậy. Nhìn bức họa bà đã hiểu tại sao cô lại một lần nữa từ chối Kỳ Ngôn.
Chap:
Sau khi hai người đến nhà hàng buffet thì cả hai đến quầy thức ăn. Khả Như cố ý gắp rất nhiều thức ăn vào đĩa rồi đưa cho Diệu Linh, sau đó lấy thêm một đĩa khác bà cũng làm vậy rồi quay sang mỉm cười bảo cô.
"Diệu Linh, con mang hai đĩa đó về bàn đi."
Cô nhìn hai đĩa đầy thức ăn vừa nặng vừa mắc cở có rất nhiều người xung quanh nhìn cô, có còn người chỉ vào hai đĩa thức ăn bàn tán.
"Anh xem cô đó xinh đẹp vậy mà ăn nhiều ghê nha."
"Haiz, lấy ít ít thôi lát rồi lấy thêm, gì mà lấy cả đống."
bla......bla.......
Cô coi như mình không nghe được gì cả, mà đi nhanh về bàn của mình đặt hai đĩa thức ăn xuống, nhìn Khả Như rồi thở dài.
"Cô út."
Khả Như xem như không có chuyện gì xảy ra mà gắp thức ăn vào đĩa của mình ăn tỉnh bơ, bà biết Diệu Linh da mặt rất mỏng, lúc nãy bà chỉ bày trò để trêu ghẹo cô cho vui thôi.
"Diệu Linh, khi con để xuống hai đĩa thức ăn trên bàn, con có thấy hai tay của mình nhẹ hẵng hay không?" Bà nhìn cô dịu dàng hỏi.
Diệu Linh nhìn bà một lúc rồi lên tiếng hỏi;
"Cô út, có phải cô có chuyện muốn nói với con?"
"Diệu Linh, có nhiều lúc có những thứ mình nhấc lên được cũng có thể bỏ xuống được, cũng giống như lúc nãy con có thể từ từ lấy một đĩa thức ăn trước, rồi quay lại lấy đĩa thứ , con không cần thiết phải lấy một lúc hai đĩa như vậy."
Bây giờ cô đã hiểu vừa rồi tại sao Khả Như làm vậy với cô, thì ra bà đang có chuyện quan trọng muốn với cô, cô cũng có chút tò mò taij sao hôm nay bà có chút quái lạ.
"Cô út nếu cô có chuyện gì muốn nói với con, cô cứ nói thẳng."
Bà nhìn cô cách rất hiền hoà giống như đang nhìn con gái của mình nói;
"Diệu Linh, cô không biết quá khứ con đã xảy ra chuyện gì, nếu như cô đoán không lầm trong chuyện tình cảm con đã bị tổn thương rất lớn, nó khiến con không có lòng tin với bất cứ người đàn ông nào cả. Con xem tình yêu là một loại độc dược tránh càng xa càng tốt?"
Bà ngừng một chút rồi nói tiếp;
"Cho nên con mới năm lần bảy lượt từ chối Kỳ Ngôn."
"Cô út.."
Cô cất lên tiếng muốn phản bác, nhưng đã bị Khả Như cắt ngang.
"Diệu Linh, con hãy để cho cô út nói hết."
"Vâng" Cô gật đầu im lặng để nghe bà nói tiếp.
"Cô út cũng từng trẻ tuổi giống con, cô cũng là một người như vậy, cũng đã từng yêu một người trước khi kết hôn với dượng út con, và cô cũng từng bị tổn thương rất lớn, cũng giống con bây giờ không tin vào tình yêu, nhưng sau một thời gian dài cô đã chấp nhận tình yêu của dượng dành cho cô."
"Con xem bây giờ cô có phải hạnh phúc hay không?"
Cô chỉ gật đầu không nói gì, đúng vậy Khả Như có một chồng vô cùng yêu thương bà và có hai đứa con trai rất ngoan.
"Diệu Linh, con người không nên cứ sống mãi trong quá khứ, mà phải nên nhìn tương lai ở phía trước, con hãy buông bỏ quá khứ trong lòng mình đi, chấp nhận lời cầu hôn của Kỳ Ngôn."
"Cô út, con..."
"Diệu Linh, con hãy cho Kỳ Ngôn cơ hội, cũng như con cho chính mình một cơ hội để làm lại từ đầu, con còn quá trẻ không lẽ con muốn cô đơn suốt đời sao? Hãy suy nghĩ lời của cô út nói với con."
Diệu Linh ngẩng mặt lên nhìn bà suy nghĩ những lời bà vừa nói, thật ra bà nói chuyện rất có lý, có lẽ bây giờ anh đang sống hạnh phúc bên Tô Băng Nhu, anh đã quên cô từ lâu rồi, trong lòng anh, cô vốn chỉ là một quân cờ, cô còn hy vọng gì ở anh nữa đây.
Trong lúc cô đang băn khoăn không biết làm sao để đối đáp với Khả Như, đột nhiên Kỳ Ngôn xuất hiện.
"Cô út..."
Khả Như nhìn thấy Kỳ Ngôn mỉm cười nói;
"Con tới trể vậy là tới ăn hay là tới trả tiền đây?."
Kỳ Ngôn ngồi xuống bên cạnh Diệu Linh, anh nhìn hai đĩa đầy thức ăn, anh mỉm cười trả lời Khả Như.
"Cô út, hai người mới đến lại còn chưa dùng bữa nữa, con đến đúng lúc mà."
Diệu Linh gắp thức ăn sang đĩa cho anh, Khả Như thấy vậy liền lên tiếng;
"Mau ăn đi kẻo nguội."
Ba người dùng bữa trưa vô cùng vui vẻ. Sau khi kết thúc bữa cơm trưa này, Khả Như quay về biệt thư của mình, bà giao trách nhiệm đưa Diệu Linh về nhà cho Kỳ Ngôn.
Sau khi đưa Khả Như về biệt thư xong, Kỳ Ngôn lái xe đang định đưa Diệu Linh về nhà, bỗng dưng cô lên tiếng.
"Kỳ Ngôn, hay là chúng ta đi dạo phố đi."
Anh quay lại nhìn cô hỏi;
"Em muốn đi đâu."
"Chúng ta đến công viên ở Khải Hoàn Môn."
"Cũng được."
Kỳ Ngôn cảm thấy rất vui khi nghe cô đề nghị đi dạo phố với anh, đây cũng là lần đầu tiên cô muốn anh đi dạo phố cùng cô.
Trong lúc hai người đi dạo vòng vòng công viên, đột nhiên Diệu Linh đứng lại, Kỳ Ngôn thấy hơi ngạc nhiên hành động của cô, anh liền đi đến trước mặt cô lên tiếng hỏi.
"Diệu Linh, em có chuyện gì sao."
Cô nhìn chằm chằm vào anh một chút rồi hỏi lại;
"Kỳ Ngôn, anh có giận và ghét em, vì đã nhiều lần từ chối anh hay không?"
Anh bước đến đưa tay lên nắm bàn tay nhỏ bé của Diệu Linh, nhìn vào mắt cô nói.
"Diệu Linh, anh chưa bao giờ oán giận hay là ghét em cả, anh biết em có lý do của mình, nhưng anh sẽ chờ, cho đến khi em tìm được người yêu mình."
Cô suy nghĩ một rồi nói;
"Kỳ Ngôn, tối hôm qua anh đột nhiên cầu hôn với em, làm cho em không biết phải làm sao để phản ứng, em nghĩ hay là chúng ta hãy bắt đầu từ hẹn hò với nhau, cho nhau một cơ hội và một chút thời gian để tìm hiểu, sau đó nếu chúng ta thích hợp thì tiến đến hôn nhân có được không?"
Kỳ Ngôn nghe đề nghị của Diệu Linh, anh mừng như nhặt được vàng, nhưng anh sợ mình nghe lầm, liền hỏi lại cô.
"Diệu Linh, em vừa nói gì?"
Diệu Linh buông tay anh quay người bỏ đi, nhưng Kỳ Ngôn liền chạy theo ôm cô từ phía sau lưng.
"Bạn gái của anh ơi đừng giận, là anh không tốt chọc cô bé đáng yêu giận rồi, xin lỗi em."
Diệu Linh nghe những lời nói của anh, liền quay lại lườm anh một cái;
"Diệp Kỳ Ngôn, anh nói chuyện nghe thật sến súa, em nghe xong nổi hết cả da gà rồi nè."
Anh hôn lên má của cô;
"Em có biết là anh đã đợi em cho anh cơ hội này gần ba năm rồi hay không bạn gái?"
Cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu, cô biết Kỳ Ngôn đã đợi cô rất lâu, cô cho anh cơ hội vì cô cũng muốn mình làm lại từ đầu, cũng giống Khả Như khuyên cô nên làm lại từ đầu.
Cô tự nhủ trong lòng quên đi những đau khổ trong quá khứ, mà hãy nhìn về một tương lai muôn sắc muôn màu đang ở trước mắt.
Chap
Ba năm sau................
Năm năm, một khoảng thời gian có thể xem là không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng năm năm nó có thể khiến mọi thứ trong quá khứ thay đổi, biến một người phụ nữ từ bình thường thành một nhà thiết kế trang sức thần bí nổi tiếng được nhiều người biết đến và hâm mộ, năm năm cũng có thể khiến mọi chuyện trong quá khứ đi vào quên lãng, biến một cặp vợ chồng thành hai, mỗi người một con đường đi trong năm năm! (p/s: Chỗ này nói năm là tính cả thời gian năm học thiết kế của Diệu Linh ở nước ngoài, tức là tính từ khi Diệu Linh bỏ đi cho đến giờ đã đc năm nhé)
Trong văn phòng làm việc của Diệp thị, trên chiếc bàn có một người phụ nữ đang cắm cúi xuống đưa các đường nét bút chì trên tờ giấy, đột nhiên một vòng tay ôm cô từ phía sau:
'' Bảo bối, chú ý đến anh một chút đi!''
Diệp Kỳ Ngôn bất mãn nhìn cô, anh đã đứng ở phía sau rất lâu rồi, vậy mà ngay cả một cái liếc mắt hay quay đầu nhìn anh cũng không có, như vậy rất không công bằng!
'' Em bảo anh đứng đó sao? Với lại anh cũng không phải người nổi tiếng hay siêu sao gì đâu, việc gì em phải chú ý đến anh?''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau