Diệu Linh từ từ nhúc nhích cơ thể, nhưng không được, xung quanh chỉ có Băng Nhu và một vài tên canh gác.
Băng Nhu vẫn là dáng vẻ cao ngạo , hách dịch.
Đây là đâu? Diệu Linh dùng sức giãy dụa để thoát nhưng không thể nào thoát được
"......"
Diệu Linh mở miệng nói nhưng chợt cứng người, cô cố gắng nói thật to nhưng không phát ra âm thanh,cô hoảng sợ càng giãy dụa nhiều hơn khiến cho cổ tay cô bị trói đau đến run rẩy, trong hơi thở truyền tới tiếng thở gấp và rên.
'' Mỹ nhân, đừng tốn công vô ích, cô không thoát được đâu!''
Ông ta đi đến đưa tay nâng cằm cô lên, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt cô.
"Ưm!"
Cô dùng sức lắc đầu, tránh né cái vuốt ve, đụng chạm của ông ta.
'' Đừng sợ, Trương thiếu gia sẽ nhanh chóng đến cứu các người"
Ông ta dừng lại rồi tiếp tục nói tiếp:
''Cô thử nghĩ xem.... Nếu như để cho anh ta chọn một trong hai người các ngươi, anh ta sẽ chọn người nào...hử?"
Lựa chọn? Chọn người nào? Cô cũng không rõ.
"Haha..tại hạ đây thật cảm thấy khó xử cho hắn, nếu là ta, ta sẽ chọn cả hai mỹ nữ cùng lần"
Ông ta đang nói thì bên ngoài có tiếng bước chân đi vào.
Đại Phong vội vã chạy vào trong, Thái Huy và Hạnh Tuyết ở trong xe chờ hiệu lệnh của anh sẽ xông vào, nói thẳng anh không muốn đưa cái cô Hạnh Tuyết kia đi theo, tha cô ta đi theo chỉ thêm rắc rối mà thôi, nhưng cô ấy lại một mực đòi đi theo, do quá vội anh cũng chẳng màng.
Khi tiến vào trong nhà hoang,trước mặt anh là - người chắn trước mặt, ngay cả anh cũng ngây người,cả Băng Nhu và Diệu linh đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh.
"Trương thiếu gia, anh thật là đúng giờ."
Lão nghe có tiếng bước chân liền quay người lại, nở nụ cười gian trá
"Mau thả họ ra"
Đại Phong nắm thật chặt quả đấm. Nhìn vết máu rỉ ra ở cổ tay của Diệu Linh, tim anh cảm thấy đau xót.
" Cần gì phải nôn nóng chứ"
"Nói đi, mày muốn thế nào?
"Gấp thì cuộc chơi sẽ không vui đâu."
Ông ta không nhanh không chậm đi tới bên người của Băng Nhu. Đưa tay xoa khuôn mặt của cô ta
" Thật là một mỹ nhân"
"Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra , đừng chạm vào tôi!"
Băng Nhu hoảng sợ mắng lớn.
"Mày....Dừng ngay lại hành động của mày khi tao còn đủ kiên nhẫn "
Đại Phong nắm chặt tay, đôi mắt hằn lên tia đỏ.
" Mày muốn cứu họ đúng không?"
Vừa nói lão vừa rút súng ra, trái tim của anh giống như muốn ngừng đập. Siết chặt bàn tay, thân thể cứng đờ, không ngờ lão ta lại có súng.
"Anh chỉ có quyền cứu một người"
Lão cười, kéo cò súng, sau đó nhắm vào Diệu Linh rồi chỉ sang Băng Nhu.
"Mày muốn làm gì? Mau dừng tay lại!"
Anh nhào đến muốn ngăn ông ta lại nhưng bốn người trước mặt chặn lại.
" Mày chọn ai? Nên nhớ, chỉ được một mà thôi!"
Lão ta bật cười, đưa ngòi súng lên miệng hôn, vẻ mặt thích thú.
" Mày mau thả họ ra, mày muốn gì tao sẽ đáp ứng!"
Anh khó khăn lên tiếng.
" Tao cần là mạng của một trong hai bọn họ, mày đáp ứng được không? Hử?"
" Mày......"
" Đại Phong, mau cứu em và con của chúng ta!"
Băng Nhu trong lòng thầm mỉm cười hài lòng, bên ngoài lại ra vẻ yếu đuối, lên tiếng kêu cứu anh, trong câu nói còn kèm theo 'con chúng ta' để anh nhớ rõ vị tri của cô ta.
" Sao? Cô ta đã nói vậy rồi, mày chọn đi nào !"