Ngọc Anh thở dài nhìn Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh, thầm cảm thán trong lòng: đúng là "nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm".
Lần này hai người họ đúng là làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận, vậy mà còn muốn tìm cách để chối. Nhưng dù sao ngày thường hai người kia cũng đối xử với cô rất tốt nên cô đành giúp họ đánh trống lảng vậy. Nghĩ vậy cô liền bước đến gần Kỳ Ngôn kéo kéo tay áo của anh.
"Kỳ Ngôn, tôi nghe nói lần này tập đoàn Đại Dương và Diệp thị tổ chức buỗi trình diễn trang sức sẽ có sự xuất hiện của nhà thiết kế thần bí Darleen phải không?"
Kỳ Ngôn gật đầu vả trả lời;
"Đúng vậy, vì đây là yêu cầu của tập đoàn Đại Dương"
"Wow! Thật là tốt quá, tôi có thể gặp mặt thần tượng rồi."
Vĩ Thanh bước đến cạch bên Kỳ Ngôn vỗ nhẹ vào vai anh nói;
"Nghe đồn Darleen là một cô gái người Mỹ gốc Trung vô cùng xinh đẹp, năm nay khoảng hoặc tuổi gì đó. Hình như trước khi sang Pháp cô ấy đang học thiết kế tại trường Stanford thì phải, tuy vẫn chưa tốt nghiệp đại học nhưng lại có thiên phú về thiết kế trang sức."
Kỳ Ngôn liếc nhìn Diệu Linh, thì bắt gặp ánh mắt của Đại Phong ra hiệu không cho anh nói ra "Darleen" chính là Diệu Linh, anh hiểu ý của cậu ấy để đến ngày đó dành một sự bất ngờ cho bọn họ.
"Đúng vậy, trước khi cô ấy sang Pháp vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng ba năm trước cô ấy vừa học vừa làm và đã tốt nghiệp với thành tích cao nhất của trường đại học thiết kế tại Paris. Hơn nữa hai năm trước trong cuộc thi thiết kế trang sức tại London cô ấy còn đạt giải nhất, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng châu Âu và cũng là thiết kế sư chính của Diệp thị."
Đại Phong ôm cô chặt hơn, hôn lên má cô và nói nhỏ vào tai cô;
"Linh Nhi, vợ yêu của anh thật là giỏi."
Ngọc Anh liền tiếng;
"Wow, thật là hâm mộ cô ấy. Tôi cũng nghe người ta nói, sau khi Darleen đoạt được giải nhất trong cuộc thi thì Diệp thị đã tung ra rất nhiều trang sức do cô ấy thiết kế trên thị trường, cho nên có rất nhiều người muốn biết "Darleen" là ai."
Ngọc Anh ngừng một chút rồi nói tiếp;
"Tiếc là cô ấy không hề tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào của giới truyền thông, và cũng chưa bao giờ xuất hiện trong những buỗi trình diễn trang sức do Diệp thị tổ chức, cho nên giới truyền thông mới gọi cô ấy là 'nhà thiết kế thần bí Darleen'. Nhưng cũng vì vậy mà không ai biết gì về thông tin chính xác của cô ấy cả."
Vĩ Thanh liền quay sang lên tiếng hỏi;
"Kỳ Ngôn, tớ cũng nghe nói Darleen không những xinh đẹp còn có dáng người xinh đẹp giống như người mẫu đúng không?" "Vậy cậu thấy Diệu Linh xinh đẹp hay không?"
"Diệp Kỳ Ngôn, cậu nói chuyện thật quá dư thừa, chị dâu đương nhiên là đẹp như siêu sao rồi, tớ đang nói Darleen đấy."
Đại Phong nghĩ thầm cái tên Vĩ Thanh này đúng là một tên đầu heo, Kỳ Ngôn nói như vậy mà hắn vẫn không hiểu là cậu ấy đang ám chỉ cho hắn biết Darleen chính là Diệu Linh.
"Đúng vậy, Darleen không những là xinh đẹp, mà còn rất dịu dàng nữa."
"Hey Kỳ Ngôn! Cô ấy xinh đẹp như vậy, sao cậu không theo đuổi cô ấy mà lại..."
Kỳ Ngôn hiểu Vĩ Thanh đang định nói gì, anh liền cắt ngang;
"Vĩ Thanh! cậu đúng là một tên sói lang háo sắc, Darleen đã có chồng từ lâu rồi, chồng của cô ấy là một người đàn ông thành đạt, tuổi trẻ tài cao là chủ tịch của một tập đoàn quốc tế rất nỗi tiếng. Hơn nữa còn rất yêu cô ấy nha. Chỉ tiếc là cái tên này rất thích ăn dấm chua, chằng ai dám đụng đến vợ yêu của hắn."
Diệu Linh quay sang nhìn Đại Phong thì thấy anh đang làm mặt quỷ với Kỳ Ngôn;
"Haiz! Kỳ Ngôn, cậu đúng là thất bại!"
"Vĩ Thanh! cậu cũng đâu có hơn gì tớ mà nói."
" Kỳ Ngôn, tớ dù sao cũng là một người đẹp trai phong lưu, là thiếu gia nhà họ Quách độc thân vàng kim, phụ nữ xếp hàng từ đầu phố đến cuối phố."
Ngọc Anh lên tiếng châm chọc;
"Em thấy anh cũng ế giống như ai kia mà lại giám nói mình là đẹp trai phong lưu, em nghe xong nổi cả da gà."
Ngọc Anh vừa dứt lời mọi người đều cười, đột nhiên tiếng từ bên ngoài vang vào;
"Ngọc Anh, lần này anh thấy em nói đúng nhất. Theo anh thấy Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh nổi tiếng xấu trai và ế vợ từ đầu phố cho tới cuối phố thì có, nếu nói là "đẹp trai phong lưu" thì hãy mơ đi cưng."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, chủ nhân của giọng nói chính là Thái Huy, hai vợ chồng anh vừa từ bên ngoài đi vào đã nghe được lời nói của Ngọc Anh,
"Anh Thái Huy, chị Hạnh Tuyết"
Ngọc Anh đến chạy ôm Hạnh Tuyết. Diệu Linh vừa thấy hai vợ chồng Thái Huy bước vào, cô liền thoát khỏi vòng tay của Đại Phong, đứng lên chạy về phía Hạnh Tuyết, đưa tay lên bụng bầu hơn ba tháng đã bắt đầu nhô lên nhìn thấy rất rõ ràng của Hạnh Tuyết.
"Ôi bé cưng đã tới rồi, hôm nay con có nghịch ngợm làm khó mẹ hay không?"
"Tớ mới khám xong, em bé rất khỏe."
"Cậu đã mang thai hơn ba tháng rồi, bác sĩ đã làm siêu âm cho em bé chưa?"
"Bác sĩ bảo là một bé trai" Hạnh Tuyết mỉm cười
"Chúc mừng....."
Đại Phong cảm thấy hơn ngạc nhiên liền hỏi:
"Thái Huy, nếu nhớ không lầm cậu kết hôn chưa được hai tháng cơ mà? Sao Hạnh Tuyết đã mang thai hơn ba tháng..........
"Á á á đau quá......Linh Nhi......"
Diệu Linh bước đến bên cạnh nhéo cho anh một phát, khiến cho mọi người đều cười.Vĩ Thanh vỗ vai Kỳ Ngôn rồi nói;
"Haizzzz.....Mọi người hãy thông cảm cho Đại Phong chút đi, cậu ấy nằm trên giường suốt ngày nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo."
Nói xong Vĩ Thanh đến cạnh Đại Phong định vỗ vai, sực nhớ anh vẫn còn bị thương,
"Đại Phong, tớ nói cho cậu biết nhé, bây giờ là thời đại hỏa tiễn rồi. Rất ít người giống chị dâu nhà chúng ta, đại đa số thiên hạ thường "ăn cơm trước kẻng" trước đám cưới, tân hôn chưa được hai tháng, mang thai ba tháng là chuyện thường."
Vĩ Thanh vừa dứt lời, nguyên cả trái táo bay thẳng vào người anh, cũng may là anh nhanh tay chụp được, người liệng quả tao không ai khác chính là Hạnh Tuyết.
"Haizzzz! Thật là may mắn, tớ nhanh tay, nếu không thì đã lãnh đủ."
Ngọc Anh lắc đầu chịu thua, không biết làm sao với Vĩ Thanh;
"Anh Vĩ Thanh, anh làm ơn tránh xa thiếu gia và thiếu phu nhân một chút, nếu như chị Hạnh Tuyết liệng trúng họ thì phải làm sao đây? Anh đừng quên thiếu gia bị thương vẫn chưa lành lại, còn thiếu phu nhân thì đang bị bệnh."
Đại Phong vừa nghe Diệu Linh bị bệnh, anh vô cùng lo lắng;
"Linh Nhi, em bị bệnh sao, có chỗ nào không được khỏe sao? Nhanh gọi bác sĩ đến khám lại"
Diệu Linh đặt hai bàn tay mềm mại trên vai anh;
"Đại Phong, anh hãy bình tĩnh, em không có bị bệnh, em rất khỏe."
Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn cười phá lên, Ngọc Anh đột nhiên bừng tỉnh lại, biết mình đã bị hai người kia gạt. Cô liền nhéo cho Kỳ Ngôn một cái thật đau điếng, rồi đá thêm một phát ngay chân, sau đó chụp cái gối gần đó đánh liên tiếp mấy cái thật mạnh vào người Vĩ Thanh.
"Anh Vĩ Thanh, anh đúng là tên lừa đảo, thông đồng với người ngoài bắt nạt em gái mình."
Mọi người đồng thanh lên tiếng cổ vũ;
"Ngọc Anh đánh mạnh tay vào......"
Đại Phong không ngừng nhắc nhở cô;
"Ngọc Anh đánh mạnh tay vào.... đừng quên đập cái tên Kỳ Ngôn kia nữa..."
"Vâng thiếu gia..."
Đại Phong bắt giữ lại Vĩ Thanh, hắn không dám động đậy sợ trúng vết thương của anh. Còn Kỳ Ngôn cũng bất hạnh bị Thái Huy giữ lại, khiến cho Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn đứng yên như pho tượng để cho Ngọc Anh đánh, cô vừa đánh vừa mắng hai người họ;
"Hai người là kẻ xấu xa, đồ lừa gạt, đánh chết hai người....."
"Mạnh tay thêm một chút..."
"Vâng thiếu gia,"
Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn đồng thanh lên tiếng
"Trương Đại Phong, chờ khi vết thương của cậu lành lại bọn tớ sẽ tính sổ với cậu..."
"Đây là cái giá hai cậu phải trả, dám trù vợ của tớ bệnhvà gạt con bé..."