Mới sáng sớm, Hàn Tuyết Lạc đã bị Mai Tư Thanh kéo đi bộ, lôi đi mua đồ, ra vào không biết bao nhiêu cửa hàng.
“Trời ơi, Thanh Thanh, cậu muốn giết tớ à, sáng sớm đã kéo đi mua đồ, còn là váy hoa nữa chứ, đã thế còn giày cao gót.” Hàn Tuyết Lạc bực mình hét lên, trên tay toàn là mấy cái túi đựng đồ.
Ừ! Mai Tư Thanh chính là người như thế. Không xinh theo kiểu quyễn rũ, mà lại là kiểu dịu dàng. Nhưng là con gái nên cũng khá thích đi shopping, làm đẹp.
Còn Hàn Tuyết Lạc thì sao? Mặc những cái váy nhẹ nhàng và đơn giản nhất có thể. Dịp quan trọng mới sửa sang. Trang điểm chỉ là đánh lớp mỏng. Hàn Tuyết Lạc thích mặc quần áo và chạy theo những cách mặc của mình: Năng động - Hiện đại.
“Thôi đi, còn có mấy ngày nữa là cậu bị gả đi rồi, lúc đấy ai đi mua đồ cùng tớ đây, phải mua hết mình chứ.” Mai Tư Thanh lên tiếng, bày bộ mặt oan ức.
“Thôi được rồi, tớ sai, vô quán cafe ngồi được không, tớ mỏi lắm.” Hàn Tuyết Lạc hết cách với cô bạn thân luôn, tự tiện trả lời mà không thèm để ý câu nói của Mai Tư Thanh, chỉ biết tìm cách để nghỉ.
“Ừ đi.” Mai Tư Thanh cười hì, kéo Hàn Tuyết Lạc đi.
“Két”. Chiếc Rolls-Royce Phantom đen vừa sang trọng vừa quen thuộc dừng trước mặt hai người.
“Lên xe.” Cửa kính xe ghế sau hạ xuống, để lộ nửa gương mặt của Diệp Ngạo Phong.
“Hả.” Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh ngẩn ra.
“Lên xe.” Diệp Ngạo Phong mất kiên nhẫn nhắc lại. Hơi thở lạnh lùng có thể giết chết người bắt đầu tỏa ra.
“Chị dâu, chị ngồi cạnh cậu chủ...à không Ngạo Phong đi, còn bạn chị ngồi ghế phụ. Ngạo Phong không có tính nhẫn nại đâu.” Lãnh Tuấn Duật hạ cửa kính phía trước, thấp giọng nhắc nhở.
Thế là Mai Tư Thanh ngồi ghế phụ phía trên, còn Hàn Tuyết Lạc ngồi cạnh Diệp Ngạo Phong.
“Đi.” Diệp Ngạo Phong lạnh lùng ra lệnh.
“Này, tôi với anh quen nhau à, mà anh bảo bọn tôi lên xe làm gì, rảnh hả?” Hàn Tuyết Lạc hỏi.
“Em nói gì?” Đôi mắt Diệp Ngạo Phong lạnh buốt nhìn Hàn Tuyết Lạc.
“Bạn tôi hỏi, bạn tôi với anh quen nhau à mà bảo bọn tôi lên xe, rảnh à?” Mai Tư Thanh tốt bụng nhắc lại.
“...” Mặt Diệp Ngạo Phong không mang một tia ấm áp nào, cũng không có một chút cảm xúc, miệng cũng không mở.
“Chị dâu...” Lãnh Tuấn Duật mở miệng.
“Này, cả anh nữa, chủ nào tớ nấy à, tôi biết anh không mà một câu, hai câu gọi tôi là chị dâu là thế nào hả?” Hàn Tuyết Lạc cắt ngang lời Lãnh Tuấn Duật.
“Im miệng.” Diệp Ngạo Phong lạnh lùng quát.
“Anh nghĩ mình là ai chứ, muốn quản tôi á, anh đủ tuổi chắc.” Hàn Tuyết Lạc cãi lại.
“Tôi nói em câm.” Diệp Ngạo Phong thật muốn đạp chết cô gái ngồi cạnh. Xinh đẹp, ừ, xinh thật. Thế mà cái tính,...
“Lạc Lạc của tớ, bình tĩnh đi, tớ biết chuyện của tên Chu khốn kiếp làm cậu khó chịu, cũng không nên giận cá chém thớt như bây giờ chứ. Cậu xem cái tên đó đi, đáng bị đá sớm chứ.” Mai Tư Thanh lên tiếng nhắc nhở bạn tốt.
“Thanh Thanh, cậu nói xem, tớ thế nào mà bị hắn ta lừa chứ, thật khó chịu.” Hàn Tuyết Lạc dẩu môi nói lại, coi hai tên đàn ông trong xe như không khí.
“Tớ biết mà.” Mai Tư Thanh cười xòa trước cái nhìn như muốn lột xác cô của hai tên đàn ông trong xe.
“Em còn tuần nữa kết hôn.” Diệp Ngạo Phong lên tiếng nói, nhìn Hàn Tuyết Lạc. Nhắc lại cho Hàn Tuyết Lạc biết ngày mình kết hôn.
“Hả, không phải cậu nói tuần sau à Lạc Lạc.” Mai Tư Thanh há mồm hỏi.
“Ồ, xin lỗi Thanh Thanh nhé, cậu dễ bị lừa quá.” Hàn Tuyết Lạc bật cười nói.
“Á à, hay lắm, để xem mai bà làm gì cưng. Dám diễn kịch lừa bà.” Mai Tư Thanh mang dáng đòi nợ nói.
“Xin lỗi mà.” Hàn Tuyết Lạc run rẩy bả vai xin lỗi.
“Thì ra em muốn kết hôn sớm thế.” Diệp Ngạo Phong nhìn Hàn Tuyết Lạc nói.
“Cái đầu nhà anh, ai đời muốn kết hôn sớm không, tuần nữa tôi mới kết hôn, hừ.” Hàn Tuyết Lạc hừ một tiếng.
“Két”. Chiếc xe phanh lại.
“Chị dâu, tới nhà chị rồi.” Lãnh Tuấn Duật nói. Đối với Hàn Tuyết Lạc dùng giọng quở trách anh, anh chỉ cảm thấy tính cách chị dâu khá thú vị rồi đó.
"Xem ra mai sau sẽ được xem nhiều bộ phim miễn phí rồi, khà khà." Lãnh Tuấn Duật thầm nghĩ trong lòng.
“Cạch”. Mở cửa xe ra, Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh xoay luôn người vào nhà.