Sáng hôm sau, công ty Diệp Hoàn.
Trước cửa phòng tổng giám đốc.
“Cốc cốc.” Hàn Tuyết Lạc gõ cửa nói: “Giám đốc.”
“Vào đi.” Giọng Diệp Ngạo Phong từ trong vọng ra.
“Cạch” Mở cửa đi vào, Hàn Tuyết Lạc đặt sấp tài liệu lên mặt bàn giám đốc: “Cái này là sao?”
Diệp Ngạo Phong nhướn mày, một tay xoay cây viết: “Sao là sao.”
“Đây là tài liệu...” Hàn Tuyết Lạc tức giận không thành lời.
“Về làm đi.” Diệp Ngạo Phong lạnh lùng nói, lại bắt đầu làm việc.
“Khốn kiếp.” Hàn Tuyết Lạc chửi nhỏ một tiếng, ôm đống tài liệu về.
“Cạch”. Cánh cửa đóng lại, chứa bao sự tức giận của Hàn Tuyết Lạc.
Giờ nghỉ trưa.
“Cạch”. Cửa phòng thư kí tổng giám đốc mở ra, Diệp Ngạo Phong sải bước vào.
“Tuyết Lạc.” Thấy bên trong vẫn không phản ứng, anh lại lên tiếng gọi.
Bực mình, bước tới bàn thư kí, anh thấy mái tóc Hàn Tuyết Lạc xõa ngang vai che đi một phần gương mặt xinh đẹp, mồ hôi chảy ra, đôi mắt đẹp nhắm lại.
Đưa bàn tay thô ráp lên trán Hàn Tuyết Lạc.
Anh có chút giật mình.
Cô ấy bị sốt.
Lại liếc mắt nhìn đống tài liệu dày đã chỉnh sửa, anh lắc đầu một cái.
Nhiệt tình quá cũng không tốt.
Anh đành đưa Hàn Tuyết Lạc tới viện.
Tại bệnh viện.
“Cạch”. Cửa phòng bệnh mở ra, Lãnh Tuấn Duật chạy vào, nhìn chị dâu mình trên giường, lại nhìn Ngạo Phong ngồi ở ghế, anh đi tới hỏi: “Chị dâu sao vậy?”
“Bác sĩ bảo bị sốt, một phần tại stress, mệt mỏi.” Diệp Ngạo Phong nói.
“Tại cậu đấy, chị dâu tôi mới làm việc được mấy ngày, cũng vì cậu mà bây giờ nằm giường bệnh kìa, bà chủ mà biết, thì cậu chết chắc.” Lãnh Tuấn Duật mở miệng trách Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong nhíu mày: “Tôi sai? Là do cô ấy cố làm việc chứ?”
“Cậu ngậm thìa vàng từ bé thì hiểu cái gì. Chị dâu tôi từ trước tới giờ thảnh thơi an nhàn, đùng một phát phải kết hôn. Rồi mới đi làm đã bị giao bao nhiêu việc. Còn chưa kể những việc riêng mà chị ấy làm nữa.” Lãnh Tuấn Duật mở miệng nói ra.
“...” Diệp Ngạo Phong cũng không phản kháng lại câu gì.
Biết sao, tên này nói cũng có lí mà.
Anh cãi lại bằng cách nào.
Đành chuyển đề tài vậy: “Điều tra việc cô ấy làm ba ngày nay.”
“Cậu...” Lãnh Tuấn Duật thừa biết Ngạo Phong vì không cãi lại được, với cảm nhận được “một ít” việc ác mà mình đối xử với Hàn Tuyết Lạc nên mới thế, nhưng anh vẫn không can tâm.
Rõ ràng là yêu con gái nhà người ta, thế mà...
Đối xử vậy đấy.
Giờ còn bắt anh làm việc...
Diệp Ngạo Phong trao ánh mắt rét lạnh cho Lãnh Tuấn Duật: “Đi.”
“Ok, tôi đi, cậu nhớ chăm sóc chị dâu tôi cho tốt, đừng để người lớn hai bên biết.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi đi.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn Diệp Ngạo Phong với Hàn Tuyết Lạc.
Thấy trên giường bệnh vẫn không có động tĩnh gì, anh lại bắt đầu làm việc.
Một tiếng sau.
“Cạch”. Lãnh Tuấn Duật đẩy cửa bước vào, thông báo tình hình ba ngày nay của Hàn Tuyết Lạc với Diệp Ngạo Phong.
“Cô ấy chưa có tỉnh, cậu cũng xong việc rồi, về đi.” Diệp Ngạo Phong nghe xong, chậm rãi nói.
“Ờ, tôi về trước, bao giờ chị dâu tỉnh thì gọi tôi.” Lãnh Tuấn Duật liếc mắt nhìn chị dâu tương lai của mình, rồi đi về.
Cửa phòng bệnh đóng lại chưa lâu, cũng là lúc Hàn Tuyết Lạc tỉnh.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là một màu trắng.
Rồi xộc vào mũi là mùi thuốc khử trùng các loại.
Mặt cô nhăn lại, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Tỉnh rồi?”
Đánh mắt nhìn ra chỗ ghế ngồi liền thấy Diệp Ngạo Phong, cô hỏi: “Sao...tôi ở đây?”
Đúng là cô chẳng biết lí do tại sao mình vào bệnh viện.
Chỉ thấy đầu hơi đau, hơi mệt.
“Sốt.” Diệp Ngạo Phong vẫn kiệm lời nói.
“À...” Hàn Tuyết Lạc “à” một cái, hỏi: “Cho tôi ly nước được không?”
Nói xong, cô thật muốn thu lại câu hỏi vừa nãy.
Mặc dù cô mệt nhưng còn thông minh đó.
Tên mà cô nhờ là ai?
Là Diệp thái tử, giám đốc của cô.
“Được.” Diệp Ngạo Phong gật đầu, còn nói một câu: “Hôm nay, tôi chăm sóc cô.”