Khi Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng sắp về đến nhà liền nhìn thấy mẹ Quý và Đậu Tương ngồi ở dưới mái hiên sưởi ấm.
Cách một khoảng, nhìn thấy bếp lò có những tia lửa nhỏ.
Nguyễn Tố bước nhanh đẩy Quý Minh Sùng vào trong sân, thấy một già một trẻ đều ở bên ngoài đợi, cô bèn nói: "Sao lại ở bên ngoài, thời tiết lạnh như vậy, cẩn thận cảm lạnh."
Đậu Tương đang lo không có nơi để cáo trạng, vừa nghe lời này cũng không ngồi trên ghế nhỏ, đầu mũi hồng hồng cùng Nguyễn Tố lớn tiếng chỉ trích Quý Minh Sùng: "Chú rất quá đáng, chú không cho con cùng đi đến trạm tàu điện ngầm đón thím!"
Hôm nay nó từ nhà trẻ tan học trở về, vui vẻ rạo rực đợi rất lâu cũng không đợi được thím về nhà, hỏi chú, chú nói thím có việc.
Nào biết lúc sau chú tự mình đến trạm tàu điện ngầm đón thím, vậy mà còn không cho nó cùng đi?
Nó có đầy đủ lý do để hoài nghi, chú nhất định là trộm đưa thím đi mua đồ ăn ngon rồi!
Nguyễn Tố quay đầu nhìn Quý Minh Sùng.
Mẹ Quý dùng kìm gắp khoai lang đỏ trong bếp lò ra, dùng vải bông bọc lại đưa cho Nguyễn Tố: "Ấm áp ấm áp, đây là khoai ruột đỏ."
Nguyễn Tố nhận lấy: "Sao lại sưởi ấm ở bên ngoài ạ?"
Mẹ Quý liếc cháu trai một cái: "Có người nóng lòng, phải đợi ở bên ngoài mới được."
Đậu Tương lúng ta lúng túng: "..
Con còn không phải lo cho thím sao."
Quý Minh Sùng đi qua: "Lo cái gì?"
Đậu Tương không phải giật mình bình thường: "Chú lo cái gì, con liền lo cái đó."
Nguyễn Tố mỉm cười, trong tay cầm khoai lang đỏ nóng hầm hập, Đậu Tương lại giống như thị uy, kéo cánh tay cô.
Trong đêm đông như hôm nay, lòng cô cũng ấm áp rồi.
Tết càng lúc càng đến gần, nơi này có tập tục qua năm cũ.
Mọi người sẽ tụ tập bên nhau cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Hôm nay vừa hay là ngày chủ nhật, trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng nghỉ.
Sáng sớm Nguyễn Tố đã rời giường cùng mẹ Quý ra ngoài mua thức ăn.
Bất kể là chợ bán thức ăn hay là siêu thị, đều vô cùng náo nhiệt.
Từ siêu thị trở về, hai người đều xách túi lớn túi nhỏ.
Vẫn chưa đi đến sân, điện thoại của Nguyễn Tố đã vang lên, cô móc từ trong túi áo khoác lông ra xem, là mẹ Nguyễn gọi điện thoại đến.
Cô hít sâu một hơi.
Có một số chuyện phải nói rõ ràng, nếu không luôn không thông suốt như vậy, trong lòng cô cũng sẽ có ngăn trở làm cô không thoải mái.
"Mẹ, mẹ vào trước đi, con nhận điện thoại xong sẽ vào ngay."
Mẹ Quý đoán được là bên nhà họ Nguyễn gọi đến, gật đầu nói được, đi về phía trước được mấy bước, bà lại thấp giọng nói: "Tóm lại đừng tự ủy khuất chính mình."
Nguyễn Tố cười: "Biết rồi ạ."
Lúc này mẹ Quý mới đi vào trong nhà.
Sau khi thấy bà đi vào rồi, Nguyễn Tố m
Ới nhận điện thoại, alo một tiếng.
Lần này cô không gọi mẹ.
Mẹ Nguyễn đang ở trong nhà chuẩn bị bữa ăn tiễn năm cũ, đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị nhiều món mà Nguyễn Tố thích ăn.
Bà nghĩ hôm nay con gái nhất định sẽ trở về, tâm tình không khỏi vui vẻ: "Tố Tố, khi nào con về? Có cần mẹ để tài xế đến đón con không?"
Nguyễn Tố đứng trong gió lạnh.
Nhớ lại một chuyện rất lâu rất lâu trước đây.
Khi đó, cô vừa mới biết bản thân là con gái nhà họ Nguyễn, có chút mờ mịt, có chút không biết phải làm sao.
Cô từ chỗ mẹ nuôi nghe nói, cô bị người ta vứt bỏ ở cổng bệnh viện.
Trong hai mươi năm, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm người thân của mình.
Cô luôn cảm thấy, bắt đầu từ giây phút cô bị vứt bỏ kia, cả đời này không cần lại có thêm quan hệ gì với những người đó nữa.
Thế nhưng sự tình không giống như cô nghĩ, tất thảy đều là trời xui đất khiến, ba mẹ ruột của cô không cố ý vứt bỏ cô.
Sau khi mẹ nuôi đi rồi, trong mười năm trời, cô đều sống một mình.
Bỗng nhiên biết được bản thân có ba mẹ ruột, có một cái nhà, nếu nói trong lòng một chút cũng không vui vẻ, không có chút nào hướng về người nhà, đó là không thể.
Lần đó cô đến nhà họ Nguyễn, cô đứng cạnh cửa nhà, mẹ Nguyễn cũng là cẩn thận dè dặt, lấy từ trong tủ giày ra đưa cho cô một đôi dép lê cho khách.
Rõ ràng to hơn mấy size.
Cô chú ý đến, trên tủ giày bên cạnh có bốn đôi dép lê, kiểu dáng như nhau, chỉ có màu sắc không giống.
Vừa nhìn liền biết là người một nhà.
Sự tồn tại của cô ở cái nhà này hoàn toàn không ăn khớp.
Từ chén đũa trên bàn ăn, ly uống nước, dép lê đều có thể nhìn ra.
Buổi tối, cô ở phòng dành cho khách của nhà họ Nguyễn.
Cô có chút lạ giường, khát nước muốn đi rót một ly nước.
Từ phòng ngủ đến phòng khách có một cái hành lang, cô còn chưa đi đến phòng khách, chỉ đến chỗ ngoặt hành lang, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của con gái.
Cô cẩn thận phân biệt, phát hiện đó là giọng của Nguyễn Mạn.
Nguyễn Mạn khóc lóc nói: "Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa rồi, mẹ biết con không phải là con ruột, có phải là không thương con nữa?"
Mẹ Nguyễn đau lòng không chịu được, vội vàng ôm cô ta vào lòng an ủi: "Sao có thể, con mãi mãi là bảo bối của mẹ.
Làm sao có thể không thương con được."
"Nhưng phòng ngủ trong nhà nhiều như vậy, sau này phòng ngủ của con có phải nên nhường lại cho em ấy?" Nguyễn Mạn nức nở.
Mẹ Quý lập tức an ủi: "Không đâu không đâu! Phòng của con vẫn là của con!"
"Vậy em ấy ở đâu?"
Mẹ Nguyễn ngẫm nghĩ: "Mẹ sẽ cho người dọn dẹp sạch phòng cho khách kia."
Nguyễn Mạn lại hỏi: "Mẹ, trong lòng mẹ con quan trọng hay là em ấy quan trọng.."
Vấn đề này tựa hồ đã làm khó mẹ Nguyễn rồi, nhưng con gái nuôi dưỡng hai mươi năm đã khóc thành như vậy, bà thật sự không đành lòng, bèn nói: "Đương nhiên là con quan trọng."
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, sau này, Nguyễn Tố liền không qua đêm ở nhà họ Nguyễn nữa.
Cô tình nguyện sau khi tốt nghiệp tự mình thuê một phòng đơn nhỏ, cũng không muốn lưu lại nơi này.
Quá nhiều quá nhiều những chuyện nhỏ, trong lòng Nguyễn Tố ban đầu phỏng chừng như một đoàn tàu hỏa, đến sau này chỉ còn là bình tĩnh không một gợn sóng.
Đời này của cô, cô nghĩ có thể là thật sự không có duyên với người thân.
Cô luôn cảm thấy, bản thân có thể bảo trì quan hệ thân thích bình thường với nhà họ Nguyễn, cho đến khi lời của ba Nguyễn thức tỉnh cô.
Cô vĩnh viễn không thể trở thành một thành viên của cái nhà này, một khi đã như vậy, hà cớ gì lại làm khó bản thân chứ?
Nói cho cùng, cô cũng là một người trần tục.
"Mẹ cho tài xế đến đón con, mẹ biết con sống ở đâu không?" Nguyễn Tố nhẹ giọng hỏi.
Mẹ Nguyễn ngẩn ra: "Không phải ở tiểu khu kia sao?"
Nguyễn Tố cười: "Nhờ phúc của Nguyễn Mạn, con sớm đã chuyển đi rồi."
"Tố Tố, con đây là có ý gì? Xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Nguyễn căng thẳng trong lòng.
"Có thể có chuyện gì, trước đây con không nói, thật ra là không muốn nói.
Bây giờ nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô ta đại khái nhìn con không thuận, có thể là cố ý, cũng có thể là vô ý, tóm lại đem đến tai nạn cho con và nhà họ Quý.
Người em trai kia của cô ta trước phá hỏng đèn trong hành lang, làm mẹ chồng con té từ trên cầu thang xuống.
Trong cái rủi có cái may, bà chỉ bị gãy xương.
Sau lại, người em trai kia của cô ta lại mua chuộc hộ công bọn con mời đến, ám chỉ với mẹ chồng con, đèn là do con phá hỏng."
Từng chuyện, từng chuyện này khi Nguyễn Tố nói biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Con đã đến nhà họ Quý như ý nguyện của mọi người rồi, có người vẫn không hài lòng.
Có phải con biến mất khỏi thế giới này thì cô ta mới yên tâm?"
Mẹ Nguyễn sợ hãi, lại vô thức biện bạch cho Nguyễn Mạn: "Trong này nhất định có hiểu lầm, Tố Tố, sự tình nhất định không phải như vậy đâu!"
Không đợi bà nói hết, Nguyễn Tố cười nhẹ: "Con có video có bằng chứng, mẹ có muốn xem không?"
Mẹ Nguyễn ngây dại đi.
Nắm chặt điện thoại vẻ mặt dại ra.
"Chuyện này không sao nữa rồi, hôm nay mẹ gọi đến, con cũng thuận tiện nói với mẹ.
Đúng rồi, đêm giao thừa con không trở về, sau này cũng sẽ không về." Nguyễn Tố nói: "Nếu như mẹ thật sự có một chút một chút đau lòng con, thì không cần lại can thiệp vào cuộc sống của con nữa.
Mẹ cũng nghĩ thông thoáng một chút đi, không phải là mẹ thì nhất định phải yêu con gái, cũng không nhất định là mẹ con thì phải thân thiết.
Dù có là máu mủ ruột rà, có lúc cũng không thể ở chung một chỗ, để mỗi bên đều thoải mái thì không cần miễn cưỡng nữa.
Còn có, phiền mẹ nhắn lại với ba, con sẽ không đến công ty, cũng không cần ông ấy sắp xếp cho con cái gì.
Thật đó --- Xem như vì phần quan hệ huyết thống này, buông tha con đi."
Cô đã nghĩ kỹ rồi.
Nên dứt không dứt, tất chịu oan ức.
Cô biết, mẹ Nguyễn có cảm tình với cô, cũng có tình thương.
Sở dĩ ban đầu dù cô cảm thấy không hợp với nhà họ Nguyễn, cô vẫn quyết định trở thành thân thích bình thường, chưa chắc không phải vì nhớ thương phần tình thương ít ỏi của mẹ này.
Vấn đề của cô và nhà họ Nguyễn, không phải là giữa cô và Nguyễn Mạn chọn ra một người.
Căn nguyên không phải là Nguyễn Mạn.
Sau này cô nhớ lại, cái ngày ấn còi xe ở bãi đỗ xe, chính là xe của ba Nguyễn.
Cô chỉ là không nhớ rõ lắm bảng số xe, vì để chứng thực điểm này, cô lại đến chỗ bảo vệ kiểm tra lượng xe ra vào, quả nhiên là có xe của ông.
Vì vậy ông hẳn là đã nhìn thấy cô và Thịnh Viễn đứng cùng một chỗ, hiểu lầm gì đó rồi.
Hiểu lầm Thịnh Viễn và cô có loại quan hệ kia, hiểu lầm đứa con gái như cô có chút giá trị lợi dụng.
Quan hệ cha con như vậy, cha ruột như vậy, làm cô khinh rẻ.
Cũng làm cô hiểu thấu đáo, nếu như không phân rõ giới hạn với nhà họ Nguyễn, e là về sau loại chuyện này cũng sẽ không hiếm.
So với ba Nguyễn, mẹ Nguyễn có thể là thật sự muốn bù đắp cho cô.
Nhưng đồng thời cô cũng biết, so với cô, mẹ Nguyễn càng nghe lời ba Nguyễn hơn.
"Mẹ, tạm biệt." Nguyễn Tố gọi một tiếng mẹ này, hốc mắt ửng đỏ, có lẽ là bị gió lạnh thổi.
Sau khi cúp máy, Nguyễn Tố chỉnh điện thoại về chế độ máy bay rồi vào nhà.
Trong nhà rất ấm áp, Quý Minh Sùng nghe thấy động tĩnh từ phòng ngủ đi ra, thấy cô bị đông lạnh đến nỗi đôi mắt, chóp mũi đều đỏ rồi.
Nhà họ Nguyễn.
Mẹ Nguyễn cầm điện thoại thất thố hô to: "Tố Tố --- Đừng như vậy!"
Thế nhưng đáp lại bà là tiếng máy bận tút tút tút.
Đợi bà lại run rẩy bấm gọi đi một lần nữa, thì đã biểu thị điện thoại tắt máy.
Bà mờ mịt không thôi, không dám tin chuyện bà nghe được trong điện thoại, càng không dám tin Tố Tố có ý cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn.
Ba Nguyễn từ thư phòng đi ra, vào phòng ngủ, thấy vợ đang xuât thần.
Ông đi qua nhìn, bà vậy mà đang run rẩy, vẻ mặt ông hoài nghi đặt tay ở trên vai bà.
Bà giống như bị điện giật vậy, cực nhanh mà quay ra sau.
Thấy chồng mình, lúc này bà mới đỏ hốc mắt, thò tay ra bắt lấy tay ông, khóc nói: "Làm sao đây, Tố Tố, Tố Tố giận rồi, còn nói sau này không cần lui tới nữa.."
Ba Nguyễn nhíu mày: "Cái gì, em nói gì?"
Mẹ Nguyễn cực kỳ sợ hãi, đem chuyện Nguyễn Tố nói trong điện thoại đứt quãng nói ra.
Bà vừa nói vừa lắc đầu: "Làm sao có thể chứ, Mạn Mạn không thể làm như vậy a.
Cái gì mà phá hỏng bóng đèn trong hành lang, cái gì mà tìm người ly gián quan hệ..
Tố Tố nhất định là hiểu lầm rồi, nhưng con bé nói có bằng chứng, cuối cùng là chuyện gì a?"
Ba Nguyễn vừa nghe ngọn nguồn, lập tức sắc mặt liền nghiêm túc hẳn.
Chuyện lớn như vậy, ông làm sao lại không biết?
"Tố Tố nói con bé có bằng chứng.."
Mẹ Nguyễn suy nghĩ, vuốt màn hình điện thoại một phen, vội vàng mở điện thoại ra, quả nhiên có thêm mấy video.
Hai vợ chồng ghé vào cùng mở video ra, càng xem sắc mặt càng trầm trọng.
Suy nghĩ đầu tiên của ba Nguyễn là chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài! Nếu không người ngoài sẽ nhìn nhà họ Nguyễn thế nào, người không biết còn cho rằng ông sớm đã có lòng muốn hại mẹ Quý để chiếm đoạt tài sản.
Ông vội vàng đoạt lấy điện thoại của vợ, lập tức xóa video, lại cảm thấy không an tâm, nói với vợ: "Tố Tố bên kia phỏng chừng cũng bị làm cho tức giận rồi, em trấn an nó cho tốt.
Có điều em đừng quên, bảo con bé xóa hết video đi, đừng truyền ra ngoài.
Bây giờ là thời đại thông tin, nếu như bị người có lòng riêng đăng lên mạng, sẽ ảnh hưởng rất xấu đối với công ty!"
Mẹ Nguyễn vẫn đang nghĩ đến chuyện video.
Bà căn bản không nghe lọt tai lời ông nói, lời Tố Tố tựa hồ vẫn đang vang vọng bên tai bà.
Cô nói, buông tha cô.
Mẹ Nguyễn lỗ tai mềm, nhưng không đại biểu bà ngốc.
Bà biết con gái không phải nói lời giận dỗi, mà là thật sự như vậy.
Suy nghĩ đầu tiên của bà là hay là đến nhà họ Quý, tự mình tìm con gái bồi thường lễ vật nhận tội.
Nhưng bà đứng dậy, lại mờ mịt.
Con gái đang ở đâu chứ?
Cô nói chuyển đi rồi a.
Cho đến giờ khắc này, bà mới biết, bản thân đối với con gái có bao nhiêu coi nhẹ.
Cả buổi trưa bà đều mơ mơ hồ hồ, cho đến khi Nguyễn Mạn đưa Lâm Hướng Đông đến ăn cơm, bà nhìn một bàn thức ăn cũng không có tâm trạng ăn uống.
Bà nhìn con gái cười đến vui vẻ, đột nhiên nghĩ, lẽ nào cô ta thật sự đã hại Tố Tố như vậy sao?
Nhưng tại sao chứ?
Tố Tố là con gái ruột của bà a! Mạn Mạn làm sao có thể làm như vậy.
Bà tự hỏi bà đối với cô ta đã đủ tốt, hai mươi năm nay nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, đầu tư vào biết bao tâm huyết.
Sau khi biết cô ta không phải là con gái ruột, bà đối tốt với cô ta trước sau như một, thậm chí có đôi khi đối với cô ta còn tốt hơn cả đối xử với con gái ruột.
Bà không cầu hai người có thể như chị em thân thiết, nhưng Mạn Mạn làm sao có thể đối xử với con gái bà như thế?
Cô ta có còn lương tâm hay không?
Ba Nguyễn chú ý đến sự thất thố của vợ, liền mượn dịp gắp đồ ăn cho bà mà thấp giọng nói bên tai bà: "Em cứ xem như cái gì cũng chưa xảy ra."
Mẹ Nguyễn sửng sốt.
Có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra sao?
Nếu như, nếu như bà Quý nằm liệt rồi, vậy cuộc sống tiếp sau đây của Tố Tố có bao nhiêu khó khăn? Nếu như bà Quý thật sự hoài nghi Tố Tố, Tố Tố lại có bao nhiêu khó khăn?
Trong lúc nhất thời, trong đầu mẹ Nguyễn rất hỗn loạn, loạn đến bà không biết đến cùng sự tình nên như thế nào.
Nhìn bộ dạng Nguyễn Mạn và Lâm Hướng Đông vui vui vẻ vẻ ăn cơm, ma xui quỷ khiến, bà mở miệng hỏi: "Mạn mạn, trước đây con nói cùng bạn Hướng Đông đầu tư dự án, thế nào rồi?"
Nguyễn Mạn đang ưu nhã uống canh gà, đột nhiên nghe được lời này, cô ta suýt chút nữa bị sặc..