Edit: Ngọc Hân
Lúc Vu Thiện trở lại cửa hàng, Thượng Quan Thanh đã đợi cô ở đó, thấy cô xuất hiện lập tức lôi kéo cô đi tới trước màn hình vi tính, chỉ vào tin tức nói: “Thiện Nhi, cậu xem đi, đây là thông báo tập đoàn Sở thị phát ra, nói là tiến hành cuộc thi trước thời hạn, Thiện Nhi, cậu chuẩn bị hết chưa đấy?”
“Nhanh vậy à? Hỏng rồi, tớ còn chưa nghĩ ra bản thiết kế!” Vu Thiện xem tin tức la lớn, tại sao lại vậy chứ?
“Vậy cậu cố nghĩ thêm đi, hi vọng cậu có thể thành công.” Thượng Quan Thanh nói, trong ánh mắt có nỗi đau âm thầm.
“Ừ, mình biết rồi, hôm nay vẫn không có linh cảm.” Vu Thiện buồn rầu nói, thời gian rất gấp, mấy ngày nữa là phải tham gia cuộc thi thiết kế thời trang rồi.
“Đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ đi, nếu không thì cậu đi ra ngoài biết đâu có thể nghĩ ra bản thiết kế hài lòng không chừng.” Thượng Quan Thanh đề nghị, đây là cách tốt nhất.
“Ừ, tớ biết phải làm thế nào.” Vu Thiện xem lại tin tức trên máy tính một lần nữa, kiên định nói, vì có thể cùng mẹ chạy xa chỗ này, cô phải thiết kế tác phẩm đẹp một chút mới được!
“Cố gắng lên, tớ nhất định ủng hộ cậu.” Thượng Quan Thanh vỗ vai cô khích lệ nói.
“Cảm ơn, tớ đi về trước.” Cô phất tay nói với Thượng Quan Thanh, giờ đã là tám giờ tối, sao Âu Dương Lãnh còn chưa tới đón cô về nhà?
“Từ từ suy nghĩ nhé.” Thượng Quan Thanh nhìn cô rời đi, đôi mắt chớp chớp xoay người trở vào.
Vu Thiện đưa tay vẫy chiếc taxi, nói địa chỉ, tài xế chạy về phía địa chỉ cô cho, Vu Thiện nghiêng đầu nhìn đường phố, rốt cuộc nên thiết kế tác phẩm như thế nào thì mới thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc Sở thị đây?
“Đã tới cô ơi.” Tài xế ngừng xe trước cửa nhà Âu Dương, nói, lúc này Vu Thiện mới biết đã về tới nhà, vội vàng trả tiền xe, tài xế nhận tiền xong, Vu Thiện xuống xe rồi lái xe rời đi.
Vu Thiện đứng trước cửa quan sát kiến trúc hùng vĩ trước mặt, nơi này bố cục sang trọng nhất, sân vườn lớn nhất, nhưng cũng là phòng giam của mình!
Vu Thiện chậm rãi đi vào, thím Lan thấy cô về vội đi tới bên cạnh, nhận túi xách trên tay cô, thần bí cười nói: “Mợ chủ, cậu chủ đã về, cậu ấy còn dặn sau khi cô về thì đi tìm cậu ấy.”
Cái gì? Anh ta về rồi? Vu Thiện kinh ngạc ngẩng đầu, vậy tại sao anh ta không tới đón mình? Trước kia không phải ngày nào cũng đều đưa đón sao?
“Mợ chủ ăn cơm chưa?” Thím Lan có chút thất vọng, trên mặt mợ chủ trừ ngạc nhiên thì không thấy mừng, chuyện gì xảy ra vậy?
“Còn chưa ăn cơm ạ.” Vu Thiện chậm rãi đi vào phòng khách, đối với chuyện Âu Dương Lãnh không đến đón mình thì có chút lo lắng, nhưng càng hi vọng lần sau anh ta đừng tới đón, như vậy mình càng tự do hơn.
“Vậy mợ chủ ăn cơm rồi đi tìm cậu chủ.” Thím Lan vội vào phòng bếp lấy cơm và thức ăn, để mợ chủ đói bụng không tốt, nếu như mợ chủ mang thai cậu chủ nhỏ vậy thì không tốt cho cậu chủ nhỏ.
Vu Thiện ngồi trên ghế ăn chờ, cô không thích bị đói bụng, hơn nữa như vậy cũng không tốt cho cơ thể mình, một lát sau thím Lan bưng thức ăn nóng hổi đi ra ngoài, cẩn thận dọn bát đũa cho Vu Thiện, Vu Thiện ăn không khách khí.
Vu Thiện ăn rất nhiều, hoàn toàn thả phanh, thím Lan đứng bên cạnh thấy thế thì rất vui vẻ, ít ra mợ chủ rất hài lòng với tài nấu nướng của bà.
Sau khi ăn no Vu Thiện lên phòng mình ở lầu hai, mặc dù dưới lầu thím Lan ám chỉ mình phải đi tìm Âu Dương Lãnh, nhưng hiện tại cô mệt chết đi được, nghĩ thầm chắc chuyện không quan trọng lắm, cho nên nghĩ sau khi tắm mới đi tìm Âu Dương Lãnh.
Từ nãy tới giờ Âu Dương Lãnh vẫn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, ngón tay kẹp điếu thuốc, mặc dù không hút nhiều nhưng mùi thuốc lá bay lượn khắp phòng.
Thân hình cao lớn làm người ta có cảm giác áp bức, quần áo màu đen làm người ta có cảm giác u ám, giờ phút này hơi lạnh bao phủ xung quanh người Âu Dương Lãnh đủ để bất cứ ai cũng không dám đến gần.
Lúc Vu Thiện mở cửa thì thấy tình huống như vậy, cô cau mày, Âu Dương Lãnh xảy ra chuyện gì vậy? Không phải sáng hôm nay vẫn tốt sao? Bộ dạng này của anh Vu Thiện chưa từng chứng kiến, cũng không biết phải làm thế nào. Lê:Quý”Đôn
Dĩ nhiên Âu Dương Lãnh biết Vu Thiện đứng ở cửa, tai vẫn nghe tiếng hít thở của Vu Thiện, khóe mắt tất nhiên thấy Vu Thiện đứng ở cửa không đi vào, sắc mặt thoáng âm u ác độc, cúi đầu dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người đối diện với cô: “Sao? Không dám đi vào?”
“Anh làm gì vậy?” Vu Thiện ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong mắt dường như có hận ý với mình? Vu Thiện chậm rãi bước vào phòng Âu Dương Lãnh, lần đầu tiên vào phòng anh ta, chỗ này trang trí xoa hoa hơn nhiều.
“Hôm nay em đi gặp ai?” Con ngươi Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm cô, cắn răng cắn lợi hỏi, nếu như không phải phái người đi theo cô, thì không biết cô dám gặp mặt đàn ông khác sau lưng mình, lại còn xúc động ôm nhau!
“Anh theo dõi tôi?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, sao anh ta biết mình gặp ai? Giải thích duy nhất chính là anh ta theo dõi mình.
“Thừa nhận hả? Nói, các người làm gì sau lưng tôi?” Thấy sắc mặt cô bình tĩnh, một chút hốt hoảng khi bị mình biết chuyện cũng không có, Vu Thiện học được cách giả vờ rồi!
“Nói gì, không phải anh đã biết sao?” Vu Thiện chế giễu hỏi, đây là Âu Dương Lãnh không tin mình? Hay là anh ta đã sớm cho rằng mình làm chuyện gì đó.
“Em đáng chết, em đã là người phụ nữ của tôi, lại sao dụ dỗ đàn ông sau lưng tôi!” Âu Dương Lãnh bước từng bước dài đi tới trước mặt Vu Thiện, bàn tay giữ chặt vai cô, lực đạo không kiềm chế.
“Á, buông tôi ra!” Vu Thiện bị anh bóp đau đớn, chân mày nhăn lại, hai tay bắt đầu chống lên ngực Âu Dương Lãnh, anh ta sao vậy?
“Không buông, tối hôm qua em mới nói em là của tôi, bây giờ lại chụp mũ cho tôi, nói, em và hắn ta gặp mặt bao lần rồi!” Âu Dương Lãnh bị lửa ghen thiêu đốt ngực phập phồng không ngừng, thở hổn hển hỏi, còn vẻ mặt Vu Thiện càng kích thích anh, đã đến nước này mà cô còn chưa thừa nhận lỗi của mình.
“Tôi không có! Anh đừng vu khống cho tôi!” Vu Thiện muốn tránh sự kiềm giữ của Âu Dương Lãnh, nhưng không biết làm như vậy càng kích thích Âu Dương Lãnh, ngay sau đó cảm giác anh tăng lực, rồi nghe tiếng xương khớp mình răng rắc.
“Á, đau quá!” Đây là Âu Dương Lãnh muốn bóp chết mình, Vu Thiện tuyệt vọng nghĩ, lần đầu tiên cảm giác đàn ông nổi giận thật đáng sợ, khác xa so với mình tưởng tượng!
“Em đau không? Ha ha, em mà cũng biết đau à?” Âu Dương Lãnh bắt đầu điên cuồng, tròng mắt đã mất đi tiêu cự, nghĩ đến cảnh Vu Thiện nằm trong ngực đàn ông khác, lửa ghen che mờ mắt anh, không thấy được bộ dạng đau đớn của Vu Thiện.
“Anh cái người điên này!” Vu Thiện cảm giác bờ vai đau nhói, lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng nổi giận của Âu Dương Lãnh, dùng từ tức sùi bọt mép để hình dung cũng không quá đáng, hai tay không ngừng đánh anh, muốn anh buông tay!
Hết chương