Edit: Ngọc Hân
“Tôi không sao!” Vu Thiện chầm chậm đứng dậy phủi tay, liếc mắt nhìn hai người phụ nữ trên mặt đấy, có vấn đề thì chính là các cô ta, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô quả thực hơi đau, đánh người cũng phải trả giá lớn. lequydonn
“Cô không sao là tốt rồi, đến đây đi, qua ngồi bên này, để tỏ lòng thành ý của tôi, hôm nay cô sẽ được miễn phí toàn bộ mua sắm ở đây.” Cô gái lôi kéo tay cô đi tới ghế cho khách nghỉ ngồi xuống, sau đó gọi người đuổi hai người phụ nữ gây chuyện ra khỏi cửa hàng.
Vu Thiện kinh ngạc nhìn một màn này, không hiểu nhìn cô gái trước mắt, cô ấy không sợ đắc tội người khác sao? Nhưng cô gái này giống như đã gặp ở đâu đó rồi, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra. Còn vẻ mặt Mỹ Nhi và Châu Nhi không thể tin nhìn Thượng Quan Thanh, cô ta đối xử tốt với người phụ nữ kia?
“Thượng Quan Thanh, cô dám đối xử với chúng tôi như vậy?” Bị mấy người phụ nữ mang đi khiến Mỹ Nhi và Châu Nhi vẫn luôn sĩ diện giãy dụa. Tên của bọn cô nổi tiếng trong xã hội thượng lưu ở thành phố S, bây giờ chịu sỉ nhục như vậy, còn phát hiện ở trước mặt nhiều người thế, mặt mũi bọn cô biết đặt chỗ nào?
“Chỗ này của tôi chỉ tiếp đón thục nữ (Chỉ người con gái đẹp và thùy mị - QT), các cô…. Không xứng.” Thượng Quan Thanh lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ kia, nếu như không phải nhìn bọn họ không tệ, mới để bọn cô ta vào cửa hàng chọn quần áo, nhưng không ngờ rằng hai người phụ nữ này thế mà vì đố kỵ lại ra tay đánh người. Mặc dù Thượng Quan Thanh cô không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không cho phép có người gây chuyện trên địa bản của cô.
“Cô… Thượng Quan Thanh, cô không sợ đắc tội chúng tôi, người nhà của tôi và Lãnh sẽ không bỏ qua cho cô à!” Mỹ Nhi trợn tròn hai mắt hung hăng nhìn Thượng Quan Thanh, dấu ấn bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn khiến cô ta cực kỳ dữ tợn.
“Đúng vậy, sau này Lãnh sẽ không để ý đến cô.” Châu Nhi cũng ồn ào theo, tại sao Thượng Quanh Thanh lại giúp người phụ nữ kia? Cô không biết người phụ nữ kia là vợ chưa cưới của Âu Dương Lãnh ư?
“Cảm ơn lời nhắc nhở của các cô, không tiễn.” Cô ấy phất tay ý bảo mấy cô gái nhìn như bình thường mang bọn họ đi. Thật ra thì mấy cô gái đấy là vệ sĩ của cô, cô nhìn Mỹ Nhi và Châu Nhi càng lúc càng xa, cười khinh bỉ, các cô còn chưa đủ tư cách nói về Âu Dương Lãnh trước mặt cô, Âu Dương Lãnh là hạng người gì, cô còn không biết sao?
“Cô không sợ đắc tội người ta à?” Vu Thiện đi tới bên cạnh cô ấy hỏi, hành động của cô gái này khiến cô rất cảm động, ở trên thế giới này sớm đã không có người như vậy, người xem náo nhiệt chiếm đa số, nhưng nếu như vì mình mà bị người khác chú ý tới, cô sẽ rất lo lắng.
“Không sao, tôi chỉ là chủ cửa hàng bán quần áo nho nhỏ, chẳng ai để ý tới tôi đâu.” Thượng Quanh Thanh quay đầu đối mặt với Vu Thiện, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, cô đẹp hơn cả ngày hôm đó.
“Cửa hàng này là của cô?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, không nhìn ra cô ấy đã có cửa hàng riêng của mình rồi? ấy mới bao tuổi chứ?
“Ừ, là giấc mộng của tôi.” Thượng Quan Thanh cười thân thiện, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này, ai bảo ông anh trai không muốn để cho cô dính dáng thương trường hỗn tạp, nghĩ đến mấy người anh của mình lo lắng, cô cảm thấy buồn cười.
“Không phải cô là cô gái ngày đó sao?” Vu Thiện nhìn nụ cười của cô ấy, đột nhiên nhớ tới ngày mình nhếch nhác xuất hiện đó, đây là cô gái không ngại mình dơ bẩn cho mình vào cửa hàng thay quần áo!
“Rốt cuộc cô cũng nhớ ra?” Thượng Quanh Thanh vui mừng hỏi, cô còn tưởng rằng mình không có chút cảm giác tồn tại, thì ra là cô ấy không nhớ ra.
“Cô đã sớm nhận ra tôi?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, không ngờ rằng chỉ gặp mặt một lần mà cô ấy lại nhớ mình, khiến cô thụ sủng nhược kinh.
“Đúng vậy, còn chứng kiến cô có khuynh hướng bạo lực.” Thượng Quan Thanh nở nụ cười tinh nghịch với Vu Thiện, không nghĩ tới người phụ nữ nhìn như yếu đuối lại có một mặt khiến người ta ngạc nhiên như vậy.
“Hay lắm, cô trêu chọc tôi!” Vu Thiện thấy cô cười tinh quái, cũng không biết thế nào chỉ cảm giác mới gặp cô ấy lần đầu đã thấy thân quen, hai người cứ như vậy bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, sao cô đắc tội với hai người phụ nữ kia?” Thượng Quan Thanh đổi đề tài sắc bén hỏi, trong xã hội thượng lưu chả ai không biết Mỹ Nhi là người phụ nữ đố kỵ số một, chuyên gây sự với người khác.
“Vì một người đàn ông, lợn giống.” Nhớ tới Âu Dương Lãnh, Vu Thiện không muốn nói nhiều, hơn nữa cô cũng không có thói quen nói những chuyện này trước mặt người khác, như vậy sẽ khiến cô có cảm giác mình phơi bày mọi thứ dưới ánh mặt trời, cảm giác như để người ta nhìn thấu hết thảy.
“Ừ, đàn ông chính là lợn giống! Chúng ta đừng để ý đến những người đàn ông kia nữa.” Nghĩ đến anh mình, hầu như mỗi ngày đổi một người phụ nữ khiến cô hoa cả mắt, cũng không dám ra ngoài cua đàn ông, rất sợ mình sẽ là một trong những người phụ nữ bị đàn ông đùa bỡn.
“Không nói đề tài nhạt nhẽo này nữa, chúng ta đi vào thôi.” Thượng Quan Thành dắt tay Vu Thiện đi vào bên trong, đàn ông quả thực không có một ai là tốt, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa, cô còn trẻ, không có đàn ông vẫn có thể sống tốt.
“Ừ, cô là nhà thiết kế sao?” Vu Thiện bước theo cô, tò mò hỏi, càng đi vào bên trong thì càng thấy bên trong thiết kế sắp xếp cực kỳ xa hoa, khiến cô tắc lưỡi, cô nghi ngờ nhìn cô gái bên cạnh, cô ấy không phải là người bình thường sao? Nếu không sao lại có cửa hàng cao cấp như vậy?
“Đúng vậy, tôi thích thiết kế.” Thượng Quan Thanh dẫn Vu Thiện tới ghế salon ngồi xuống, sảng khoái đưa bản thiết kế trong ngăn kéo cho Vu Thiện xem, cô thích nhất chính là thiết kế.
“Đây là bản thiết kế?” Vu Thiện tỉ mỉ quan sát, lập tức bị bản thiết kế làm rung động, phần thiết kế này rất đẹp, cô liếc mắt nhìn trên bản thiết kế, nhưng có cảm giác có phần là lạ.
“Cô thích không? Nhưng đây chỉ là bản thiết kế bị lỗi.” Thượng Quan Thanh nhìn thấy cô cao hứng, chỉ ra chỗ không hài lòng bên trong, bộ quần áo này cô hoàn thành trong nửa tháng, song sau đó không còn cảm hứng.
“Cô có thể thử như vậy xem.” Vu Thiện chỉ vào chỗ cô ấy không hài lòng, cẩn thận giải thích cho cô ấy nghe, sau khi nghe cô nói như vậy, tròng mắt Thượng Quan Thanh tự nhiên sáng lên, vốn chỗ không đẹp cũng có ý tưởng rồi.
“Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới?” Thượng Quan Thành vui mừng ôm lấy Vu Thiện, cô nghĩ thế nào cũng không ra, nói như vậy có thể khiến mấy chỗ không hài lòng biến mất, thì chính là hoàn toàn thành mẫu hàng mới rồi.
“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cô đừng làm thật.” Vu Thiện không ngờ mình chỉ nói vậy mà cô ấy kích động đến thế, cô chỉ vừa mới học xong thiết kế thời trang, nhưng khoảng cách để bước tới đội ngũ thiết kế thì còn khá xa.
“Cô giỏi thật, có hứng thú tới chỗ này làm không?” Thượng Quan Thanh đề nghị, theo cô ấy, Vu Thiện là một nhân tài hiếm có, hơn nữa cô cũng thiếu một người bạn hợp tác.
“Tốt như vậy sao?” Vu Thiện mong chờ hỏi, cô mới vừa bước tới chỗ này chưa tới hai năm, nghề học được cũng không có chỗ thể hiện ra ngoài, nếu như có một chỗ như vậy để cô học hỏi thêm, thì có thể tiến gần từng bước một tới giấc mơ của mình.
Hết chương