Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Cảm giác này chết tiệt, quá tuyệt vời! Âu Dương Lãnh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngay cả ý tá đi vào cũng không biết, Hắc Mộc bên cạnh vội gật đầu cảm ơn. lqdonn
Tổng giám đốc cũng làm quá đi? Trong lòng hai anh em xuất hiện điều này, nhìn bộ dạng này của tổng giám đốc - lão đại không nhịn được bật cười: “Ha ha…..”
“Câm miệng.” Âu Dương Lãnh ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn hai người, sắc mặt âm trầm tràn đầy nguy hiểm, “Cười đủ rồi thì đi làm thủ tục nhập viện.”
“À, phải.” Hắc Mộc và Hắc Tử lập tức ngưng cười, vội vàng đi tới chỗ thu phí ở lầu một, trong lòng không nhịn được oán thầm: “Lão đại - tổng giám đốc thật không thú vị.”
Vu Thiện nằm trên giường được đẩy ra ngoài, lúc nhìn thấy Âu Dương Lãnh, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, vừa rồi lúc ở bên trong, y tá và bác sĩ đều chúc mừng cô.
“Thiện Nhi? Có khó chịu chỗ nào không?” Âu Dương Lãnh đi theo xe đẩy, đồng thời hỏi thăm Vu Thiện, bộ dạng lo lắng khiến bác sĩ y tá bên cạnh cười không ngừng.
“Tiên sinh, mang thai thôi mà, đừng lo lắng.”
“Ngại quá, anh ấy quá căng thẳng.” Vu Thiện cười nói.
“Anh ta lo lắng cho cô là chuyện tốt.” Y tá bên cạnh liếc qua Âu Dương Lãnh, nhìn gương mặt tuấn tú mang theo vẻ lo lắng, đặc biệt khiến người ta say mê.
“Dạ.” Vu Thiện không nói gì thêm, nhưng hai mắt tràn đầy bóng dáng Âu Dương Lãnh.
Sau khi bác sĩ y tá sắp xếp xong xuôi, dặn dò họ một vài câu rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vu Thiện và Âu Dương Lãnh.
“Có khỏe không?” Âu Dương Lãnh hỏi lại lần nữa, vừa rồi có người ngoài ở đây, anh không thể làm động tác mật, hiện tại không có người, anh không thể chờ ôm lấy Vu Thiện vào lòng, anh nằm lên giường, để Vu Thiện nằm trên người anh.
“Dạ, em rất khỏe.” Vu Thiện cười anh lo lắng, “Em khám thôi mà, đừng khẩn trương.”
“Ai nói không khẩn trương, từ nay về sau em phải nhớ rõ, không thể chạy bộ, không thể làm chuyện nguy hiểm, biết không?” Âu Dương Lãnh đưa ra một đống chuyện mà cô không thể làm, quy củ như vậy khiến Vu Thiện dở khóc dở cười.
“Lãnh, đừng như vậy, đừng lo lắng mà.”
“Không bằng cứ nằm trên giường chờ em bé ra đời, như thế an toàn hơn.” Âu Dương Lãnh càng nói càng quá đáng, tự ý sắp xếp cho Vu Thiện.
“Ái chà, Lãnh, anh đừng như vậy, em sẽ cẩn thận.” Vu Thiện kêu to, có cảm giác mây đen che trên đầu, Lãnh vậy mà muốn mình nằm trên giường chờ đứa bé ra đời? Không thể nào?
“Được rồi, Thiện Nhi phải đồng ý với anh, chăm sóc tốt cho em bé.” Thật ra Au Dương Lãnh nói là mà thôi, chỉ cần mẹ con cô bình yên thì anh yên lòng.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí yên tĩnh khiến hai trái tim sát vào nhau, hai anh em Hắc Mộc vẫn đứng ngoài nhìn lén, nghĩ thầm lão đại đã tìm được hạnh phúc.
Bên này hai người hạnh phúc ôm nhau, bên kia Âu Dương Văn mang theo tâm tình lo lắng, đi lại liên tục trong văn phòng, cách hôm tới nhà Âu Dương gặp Vu Thiện đã mấy ngày, hắn ta cố gắng kiềm chế ý muốn gặp cô lần nữa, ngày đó Vu Thiện cho hắn ta cảm giác xa cách, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Vừa nghĩ tới cô xa cách với mình như vậy, trong lòng hắn ta nổi nóng, hắn ta không cần cô phải đối xử với hắn ta như vậy, sắc mặt bình thường cũng keo kiệt cho hắn ta.
Khi đưa cô tới biệt thự giữa rừng, cũng đã nghĩ tới kết quả, nhưng bây giờ đối mặt, hắn ta lại rất không cam lòng, hắn ta biết mình nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
Dã Điền đi tới, nhìn thấy hắn ta nôn nóng bất an, trong lòng hiểu rõ: “Đã muốn gặp cô ta, thì đi đi, bộ dạng này của anh bày cho ai xem?”
Âu Dương Văn ngẩng đầu nhìn gã ta: “Anh tán thành tôi đi gặp cô ấy?” Thời gian qua Dã Điền không muốn mình và Vu Thiện dây dưa, sao lúc này lại vậy?
“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi hi vọng anh hạnh phúc.” Dã Điền dang hai tay ra, nói tiếp: “Dù cho sống tốt thì anh vẫn muốn lợi dụng cô ta mà.”
Từ trước tới giờ vẫn biết khúc mắc của Âu Dương Văn, nhưng thật ra lại không có hành động cuối cùng, từ lần đầu tiên sắp xếp ám sát “Chướng ngại vật trên đường” cách tập đoàn Âu Dương không xa đến nay, đã trôi qua lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa có thủ đoạn trả thù tàn nhẫn nào.
Có thể thấy Âu Dương Văn đã không hề sa vào thủ đoạn trả thù, còn sức quyến rũ của Vu Thiện quá lớn, hai anh em đều mê muội dưới sức quyến rũ của cô.
Cũng không biết Âu Dương Lãnh có biết chuyện lần đó là do Âu Dương Văn gây nên không? Gã ta có thể tự hành động không? Chuyện xảy ra lâu như vậy, bên ngoài thì không ai nhớ rõ, nhưng trong lòng thì rõ ràng, chuyện này không để yên được.
“Hạnh phúc?” Âu Dương Văn lẩm bẩm cái từ này, khó hiểu nhìn qua Dã Điền, hạnh phúc của hắn ta ở nơi đâu? Hắn ta có tư cách tìm hạnh phúc sao?
“Đi thôi, tất cả chờ gặp cô ta rồi sẽ biết.” Dã Điền động viên, cầm tài liệu đưa tận tay hắn ta, “Đây là tài liệu bệnh viện cô ta ở, anh xem rồi lo liệu.”
“Cái gì? Cô ấy nằm viện?” Âu Dương Văn bắt được trọng điểm trong lời Dã Diền nói, sao Vu Thiện lại ở bệnh viện?
“Đúng vậy, vừa rồi thuộc hạ thấy bọn họ vội vã chạy tới bệnh viện, không biết xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao lúc nãy không nói?” Âu Dương Văn gấp gáp cầm lấy tài liệu, mở ra xem, nhìn thấy trong tài liệu không nói Vu Thiện bệnh gì, vội vàng vứt tài liệu xuống, xông ra khỏi văn phòng: “Tôi đi ra ngoài chút, sẽ nhanh trở lại.”
“Được rồi, tôi sẽ xử lý chuyện công ty.” Dã Điền kịp thời đón lấy tài liệu rơi xuống đất, nhìn bóng dáng hắn ta vội vã rời đi, trong lòng thầm than, phụ nữ thật sự là kẻ gây tai họa.
Vừa vặn Lam Nguyệt đi tới lầu một, thiếu chút nữa đụng vào Âu Dương Văn phía trước, nhìn thấy hắn ta vội vàng chạy ra bên ngoài, liền kéo lấy tay hắn: “Văn, anh muốn đi đâu?” Đã qua mấy ngày, sau khi Âu Dương Văn đưa cô ta về nhà họ Lam thì chưa đến tìm cô ta, còn cô ta không kiềm chế được muốn gặp hắn ta, cũng điều tra cả Âu Dương Lãnh, biết rõ anh là chồng hợp pháp của Vu Thiện, càng thêm vui sướng với suy nghĩ trả thù trong đầu, vì sao hai anh em xuất sắc như vậy lại đều thích Vu Thiện! Cô ta rất không cam lòng.
“Buông ra.” Âu Dương Văn bị kéo lại bất thình lình, trên mặt hiện vẻ giận dữ, nhất là khi nhìn thấy Lam Nguyệt giữ chặt hắn ta, chán ghét hét to, khiến mấy nhân viên làm việc trong hành lang đều nhìn bọn họ, trong lòng ngượng ngùng mang theo tâm lý xem kịch vui.
“Không buông, anh nói em biết, anh muốn đi đâu?” Lam Nguyệt chẳng những không buông tay, ngược lại còn siết chặt tay nắm cổ tay Âu Dương Văn, ý định giữ chặt hắn ta, không để ý có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, không biết vì sao, trong đầu dường như có cảm giác rõ rệt chỉ cần mình vừa buông tay, Âu Dương Văn sẽ rời bỏ cô ta mà đi, khiến cô ta không chịu thả ra.
“Buông ra, nếu không đừng trách tôi vô tình.” Sắc mặt Âu Dương Văn đã trở nên lạnh lùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn Lam Nguyệt trở nên tối tăm, lá gan người phụ nữ này lớn rồi, không phải do mình luôn dung túng cô ta đấy chứ.
“Sao? Yêu tôi? Muốn quản tôi đi đâu? Cô có tư cách gì?” Vô cùng nóng vội nhưng Âu Dương Văn vẫn tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Lam Nguyệt đang ngẩn ngơ, tựa như cô ta còn chưa tiêu hóa hết lời hắn ta vừa nói, “Quân cờ chính là quân cờ, vĩnh viễn đường ảo tưởng chủ nhân sẽ có lòng thương hại, nhất là phụ nữ như cô, ngay cả tư cách xách giày cho tôi cũng không có.”
Âu Dương Văn cười lạnh, trong nụ cười tràn ngập khát máu, “Lam Nguyệt, cô nghĩ vì sao tôi lại ở cùng với cô? Đó là vì cô là quân cờ!”
Lam Nguyệt bắt lấy cổ tay Âu Dương Lãnh, hai tai nghe lời tàn nhẫn Âu Dương Văn nói, hai mắt hiện vẻ đau lòng, hoàn toàn không phản ứng được rốt cuộc hắn ta đang nói gì?
“Quân cờ thì phải có phong độ của quân cờ, lúc chủ nhân không còn thương hại nữa thì nên biến mất, đừng cản trở chủ nhân!” Dường như Âu Dương Văn nói rất cao hứng, lời nói hoàn toàn không che giấu, khiến mọi người ở đó hít một ngụm khí lạnh, vì hắn ta tàn nhẫn độc ác. “Nghe này, bắt đầu từ giây phút này cô đã không còn là phu nhân tương lai của tập đoàn Âu Dương nữa, lập tức cút cho tôi.” Dám cản hắn ta thì sẽ không có kết quả tốt, hắn hất tay làm Lam Nguyệt văng ra mấy bước, không chút nào thương tiếc.
“A!” Lam Nguyệt vốn chưa lấy lại tâm trí, bị đẩy xa vài bước, chân không cẩn thận trật ngang, ngã nhào xuống đất, theo tư thế cô ta ngã váy bị kéo rách một mảng, lộ đùi ra, còn cả quần lót màu đỏ.
Nhất thời mọi người trong hành lang nhìn cảnh này, có số hả hê, cười nhìn Lam Nguyệt mất mặt, từ trước tới giờ người phụ nữ này lúc nào cũng ngang ngược càn rỡ, mỗi lần tới đây đều khoa chân múa tay, bọn họ đã sớm nhìn không vừa mắt.
Có vài người đồng cảm khi cô ta gặp bất hạnh, muốn đi lên đỡ cô ta, nhưng không dám bước vào vòng luẩn quẩn kia, đành phải đứng nhìn, trong lúc nhất thời Lam Nguyệt bối rối, vì sao Âu Dương Văn lại nhẫn tâm đẩy mình ra như vậy?
Chẳng lẽ anh ta nói là sự thật? Là lợi dụng mình mới ở một chỗ với mình sao? Ngay từ đầu cô ta cũng có mục đích tiếp cận hắn ta, nhưng về sau cô ta không ngờ lại yêu hắn?
Vì sao anh ta lại đối xử với mình như vậy? Lần này cô ta tới chính là để bàn hôn sự cùng anh ta, nhưng cô ta không ngờ rằng Âu Dương Văn lại nói là lợi dụng mình!
“Sao? Không tin?” Thân hình cao lớn của Âu Dương Văn đi qua, nhìn Lam Nguyệt nhếch nhác bằng nửa con mắt, bạc môi nhếch lên tàn nhẫn: “Có phải rất khó nuốt? Không nghĩ tới sao? Nhớ lúc đầu, khi đó chẳng phải cô muốn tìm tôi giúp đỡ mới đến bên cạnh tôi sao? Bây giờ thất vọng?”
“Không… Không phải như thế!” Dường như bây giờ Lam Nguyệt mới lấy lại tinh thần, nhớ ra, lúc này mới phát hiện bộ dạng nhếch nhác của mình, sắc mặt xấu hổ: “A, Văn, cứu em.” Bàn tay nhỏ bé hướng về phía Âu Dương Văn, nhưng Âu Dương Văn lại lùi một bước, tránh cô ta chạm vào.
“Cút ngay!” Âu Dương Văn chán ghét lùi lại, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, giống như trên người cô ta tất cả đều là virus, bộ dạng này đau nhói mắt Lam Nguyệt, cô ta lạ lẫm nhìn Âu Dương Văn: “Văn, em làm gì sai? Anh lại đối xử với em như vậy?” Lam Nguyệt đau lòng hỏi, trên mặt đầy đau đớn, ngửa đầu nhìn Âu Dương Văn, con mắt nhìn không rõ vẻ mặt Âu Dương Văn.
“Hừ, cô đã làm gì cô lại không biết sao?” Âu Dương Văn tiếp tục cười lạnh, giống như đã hết kiên nhẫn, vẻ mặt hờ hững: “Đi nhanh đi, đừng để mất mặt ở đây nữa.”
Nói xong không thèm nhìn tới Lam Nguyệt trên mặt đất, xoay người sải bước rời đi, bị Lam Nguyệt trì hoãn nhiều thời gian như vậy, không biết Vu Thiện thế nào?
Hết chương