"Này, cô có nghe chuyện gì không?"
"Chuyện gì thế?"
"Tổng giám đốc Nhạc thị ngoại tình. Trong tin tức còn nói, hình như là do Nhạc Tuyên đem người thứ ba về trước".
"Trời ạ! Tôi còn nghe nói, cái người gãy chân tối hôm qua vào đây, hình như là do Nhạc Tuyên đưa vào!"
"Không thể nào, người này thay đổi nhanh vậy!"
Nhạc Tuyên đứng phía sau bức tượng, vừa nghe những hộ sĩ đó tám nhảm chuyện của mình, vừa lấy di động ra tìm hiểu ngọn nguồn tin tức kia.
Không ngoài dự đoán, dưới thanh tìm kiếm tên của mình, tất cả đều là tên Đỗ XX kia ra mặt, nói rằng mình bị kẻ thứ ba phản bội. Sau đó lại có tin nóng của người trong cuộc, nói rằng mình đá cái tên Đỗ XX ra khỏi vị trí chính thức.
Cười lạnh một tiếng, thuận tay bỏ di động vào trong túi, Nhạc Tuyên trực tiếp đi ngang qua trước mặt mấy người hộ sĩ kia.
Chỉ nghe thấy tiếng vài người hút một ngụm khí lạnh. Nhạc Tuyên lạnh lùng liếc mấy người kia một cái, nhìn đến mức bọn họ không nhịn được mà run rẩy.
Nhạc Tuyên đứng trước phòng bác sĩ, gõ gõ cửa.
Mấy tên bác sĩ đang chụm đầu vào nhau, nhìn thấy người đến là Nhạc Tuyên liền lập tức tản ra, trong mắt như cất giấu điều gì đó, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Nhạc Tuyên.
Bác sĩ Hồ, người phụ trách cho Viên Hàm Vũ hắng hắng giọng nói, ghét bỏ nhìn mấy người xung quanh một cái, đi đến trước mặt Nhạc Tuyên: "Nhạc tổng, có chuyện gì sao?"
"Bệnh nhân có chút không thoải mái, mời ông qua xem thử". Nhạc Tuyên nhàn nhạt quét mắt nhìn mấy tên bác sĩ ở đây một cái, dựa vào cạnh cửa lẳng lặng nhìn bác sĩ Hồ.
"Được, tôi qua ngay!".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, cũng không ở lại, dứt khoát xoay người rời đi.
Viên Hàm Vũ nhíu mi, mấy tin đó trên di động, một tin lại nói quá hơn một tin, giống như là thật sự tận mắt nhìn thấy chuyện này vậy.
Càng xem tin tức càng nổi giận, đặc biệt mấy tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ ràng, càng làm hắn nổi điên hơn.
"Quả thực là hồ nháo!" Di động bị Viên Hàm Vũ chọi về phía cửa, hung hăng đập vào cánh cửa vừa mới mở ra.
Nhạc Tuyên đứng tại chỗ, nhìn chiếc iphone s kia rơi trước mặt mình, màn hình vỡ nát.
Có chút vô ngữ nhặt điện thoại lên, ném trả về giường của Viên Hàm Vũ.
"Bác sĩ đến ngay đấy". Nhạc Tuyên đi đến ngồi xuống bên mép giường của Viên Hàm Vũ, cũng không đề cập gì đến chuyện vừa rồi, nhưng vẫn cảm giác được một đạo ánh mắt nóng cháy bắn về phía mình.
"Ngươi......" Đối diện với ánh mắt của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ có chút ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Anh đọc được rồi?" Nhạc Tuyên vỗ vỗ ống quần, mở miệng trước.
"Sao?" Viên Hàm Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng, không nghĩ tới chuyện đã xảy ra như vậy, Nhạc Tuyên còn làm như không sao cả.
Bắt chéo chân lên, Nhạc Tuyên cúi đầu đùa nghịch mấy cái khớp trên ngón tay. "Sao vậy, đọc tin xong có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Nhạc Tuyên càng tỏ ra không có chuyện gì, càng làm cho Viên Hàm Vũ cảm thấy không thoải mái.
Rốt cuộc là phải trải qua những chuyện như thế nào mới có thể có được biểu tình vân đạm phong khinh như vậy chứ.
"Trẫm tin tưởng ngươi!" Viên Hàm Vũ vỗ vỗ ngực, mở miệng an ủi nói: "Bọn họ đều là nói hươu nói vượn!"
Nhạc Tuyên kỳ quái nhìn thoáng qua Viên Hàm Vũ, nhịn không được trợn trắng mắt.
"Aizz, ngươi đây là có thái độ gì đấy!". Viên Hàm Vũ bị khinh bỉ, trong lòng liền khó chịu, khó có ai có thể được mình bất bình như vậy, tại sao tên Nhạc Tuyên này còn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình chứ!
Hai tay chống đỡ nửa thân tàn phế của mình, bàn tay hướng về phía Nhạc Tuyên, giống như phải cho Nhạc Tuyên một chút giáo huấn.
Nhạc Tuyên nhìn người kia sắp đánh mình, mặt khinh khỉnh nghiêng người tránh đi, lại bị Viên Hàm Vũ túm quần áo, nửa thân như treo trên người Nhạc Tuyên.
Lo lắng chân của hắn đang bị thương sẽ chịu ảnh hưởng, Nhạc Tuyên cũng không dám thật sự đẩy người ta về. Ngược lại là nương theo lực độ đó, nghĩ thầm chút nữa cứ làm bộ như bị hắn kéo qua đi.
Không ngờ Viên Hàm Vũ không làm như suy đoán, hắn cho là Nhạc Tuyên chắc chắn sẽ đứng vững không ngã được nên cũng yên tâm, toàn bộ cả người thẳng tắp nhào lên mình Nhạc Tuyên.
Hai người một thả lỏng, một dùng hết lực, kết quả là song song ngã xuống đất.
Nhạc Tuyên trước giờ chưa từng nhìn một người gần như vậy.
Khuôn mặt gần trong gang tấc, đối diện với hai mắt tỏa sáng của Viên Hàm Vũ, bên tai không nhịn được có chút phiếm hồng.
Viên Hàm Vũ vẫn không nhúc nhích.
Cho dù là đời trước, hắn và Nhạc Tuyên đều chưa từng gần nhau đến thế này. Khoảng cách này, có thể thấy rõ được Nhạc Tuyên có bao nhiêu sợi lông mi, còn có thể ngửi được từng đợt mùi thơm trên cơ thể anh tỏa ra.
Trong lòng lại nhịn không được rung động, chờ đến khi hắn phản ứng lại, đã bị Nhạc Tuyên đẩy qua một bên.
"Khụ khụ!" Trong lúc hai người đang đùa giỡn, bác sĩ Hồ không biết đã khi nào đứng ở cửa phòng bệnh. Nhìn bộ dáng hai người khăng khít thân mật, lắc lắc đầu. Lớp trẻ thời nay, giữa ban ngày ban mặt đã chơi trò anh đè em, em đè anh rồi!
Nhạc Tuyên dường như không có chuyện gì mà bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người.
Viên Hàm Vũ cũng giãy giụa, vất vả lắm mới lếch được nửa người lên giường.
Bác sĩ Hồ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc đi đến bên cạnh Viên Hàm Vũ. Nhạc Tuyên liếc mắt nhìn hai người một cái, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Trong túi rung lên, Nhạc Tuyên móc điện thoại ra. Tuy rằng không có lưu tên, nhưng Nhạc Tuyên liếc mắt vẫn nhận ra là số điện thoại của nhà cũ.
Trực tiếp ngắt điện thoại, đứng lên.
"Ngươi muốn đi đâu?" Viên Hàm Vũ hai mắt vẫn luôn không rời khỏi người Nhạc Tuyên, nhìn người kia đứng dậy, không màng bác sĩ còn đang kiểm tra vết thương của mình đã muốn đứng lên giữ người lại.
"Về nhà". Nhạc Tuyên lạnh lùng nói, liếc liếc mắt nhìn bộ dáng nghẹn khuất của Viên Hàm Vũ, nhịn không được bồi thêm một câu: "Tối nay quay lại đây thăm anh sau".
Nghe được những lời này của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
"Được! Đi sớm về sớm, chú ý an toàn".
Nhạc gia bị một mảnh khói mù bao phủ, trên mặt mỗi người biểu tình không giống nhau. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng thắng xe, ngay sau đó quản gia tiến vào báo cáo, Nhạc Tuyên đã về.
"Nó còn mặt mũi để về sao!". Nhạc Tu Viễn ném tờ báo trong tay lên bàn, đang muốn đứng lên rời đi, lại bị Tần Thư bên cạnh giữ lại.
Bà nắm lấy bàn tay Nhạc Tu Viễn, vỗ vỗ trấn an: "Ông xem ông đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dễ nổi giận như vậy! Con trai, lấy cho ba ly nước!". Nói rồi bà kéo ông về chỗ ngồi, nhẹ giọng khuyên bảo: "Đám paparazzi bây giờ đâu phải là ông không biết, vì tiền mà nói cái gì chẳng được. Ông không hỏi thẳng Nhạc Tuyên thử xem, làm sao biết mấy chuyện này viết là thật hay giả chứ!"
Tần Thư rất biết cách đối phó với Nhạc Tu Viễn, vài ba câu đã làm cho ông xuôi theo. Vén vài lọn tóc rơi trước mắt ra sau tai, hôm nay đặc biệt mặc một thân sườn xám đỏ rực, nhìn thế nào cũng thấy rất có phong thái của một nữa chủ nhân gia đình.
Nhạc Tuyên vừa mới vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Ba". Nhạc Tuyên chào Nhạc Tu Viễn một tiếng, đối với Tần Thư ngồi bên cạnh liền trực tiếp làm như không thấy.
"Làm càn!" Nhạc Tu Viễn gọi người lại. "Là ai dạy mày không có lễ phép như vậy!"
"Thôi thôi, con cái lớn hết rồi, không nghe lời răn dạy của chúng ta cũng không phải mới ngày một ngày hai!". Tần Thư vội vàng nói.
Tần Thư nói như vậy không thể nghi ngờ, làm lửa giận của Nhạc Tu Viễn càng bốc lên cao hơn.
Nhạc Tuyên quay đầu lại, ánh mắt không có một chút độ ấm làm cả người Tần Thư run lên.
"A, mọi người đều đã về đông đủ rồi!". Nh bưng nước từ trong bếp ra: "Ba, uống nước đi".
Một khắc nghe được giọng của nh, tay Nhạc Tuyên đã không tự chủ nắm chặt thành một nắm. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm nh như có thể phun lửa. Nếu không phải không ngừng tự nhắc mình phải bình tĩnh, chỉ sợ Nhạc Tuyên đã sớm xông lên đấm nh một cú.
Bị nh nhắc nhở một chút, Nhạc Tu Viễn cũng nhớ tới chuyện kia.
Năm đó, Nhạc Tuyên đưa người về nhà, Nhạc Tu Viễn tuy rằng không cao hứng lắm, nhưng vẫn xem xét rằng Nhạc Tuyên giải quyết chuyện công ty không tồi nên ngầm đồng ý mối quan hệ của hai người. Chỉ là chuyện này lộ ra ngoài, không chỉ là danh dự của Nhạc Tuyên, mà ngay cả cổ phiếu của công ty cũng giảm vài điểm.
Từ khi chuyện xảy ra trên báo, không ngừng có người của hội đồng quản trị gọi đến cho ông, dò hỏi thực hư. Thân làm cha, ông phải là người sau cùng gánh vác chuyện này.
"Mày nhìn xem mày làm ra chuyện tốt gì! Chuyện gì tốt không học, học người ta làm kẻ thứ ba? Còn đúng lý hợp tình như vậy dám đưa về ra mắt với mọi người". Nhạc Tu Viễn ném tờ báo vào người Nhạc Tuyên, trên mặt mây đen giăng đầy.
Lúc trước chỉ kịp nhìn tiêu đề, còn chưa có thời gian xem kỹ nội dung bên trong. Nhạc Tuyên mở báo ra, vẻ mặt bình tĩnh đọc nội dung.
"Theo tin nóng chúng tôi thu thập được, Nhạc Tuyên và Đỗ xx quen nhau, biết rằng Đỗ xx đã có bạn trai, cũng đưa ra vấn đề ba người có thể giữ mối quan hệ với nhau...". Mặt vô biểu tình đọc nội dung trên báo, Nhạc Tuyên nhịn không được cười nhạo một tiếng. "Viết thành như vậy mà ông cũng tin? Hay là nói đúng ra thì trong lòng của ông, tôi chính là người như vậy?"
"Mày! Những chuyện lung tung lộn xộn đó tao không đếm xỉa đến mày. Dù sao chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến công ty, bất kể thế nào thì trước ngày mai mày phải giải quyết cho xong!". Nhạc Tu Viễn dừng một chút, rồi nói: "Còn cái thằng lần trước, tốt nhất ném nó càng xa tao càng tốt, đừng có để tao nhìn thấy nó!"
"Ba, ba yên tâm đi, có lời này của ba, anh ấy khẳng định đã sớm xử lý người kia rồi!". Nh bên cạnh cười đến sáng lạn, phát hiện Nhạc Tuyên đang nhìn chằm chằm mình, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cười thật tươi với anh một cái.
Nh trực tiếp đến trước mặt anh, cười nói: "Anh, anh cũng đừng buồn, chỉ là ở đâu chẳng có cỏ thơm, cớ gì hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa chứ! Hơn nữa chỉ là một đóa hoa dại!". Cuối cùng nh chỉ dùng giọng điệu chỉ hai người nghe thấy, sự đắc ý trong lời nói làm Nhạc Tuyên trong lòng ngứa ngáy, hận không thể trực tiếp đem người này đè ra sàn mà đánh một trận.
"Ba, con có quen mấy tiểu thư tiếng tăm không tệ, cũng rất xứng với anh ấy. Nếu không thì qua mấy ngày nữa giới thiệu cho mọi người làm quen được không?" nh vừa nói, vừa chỉ chỉ Nhạc Tuyên đứng ở đăng xa.
"Không cần". Nhạc Tuyên ghét bỏ gặt phăng tay của nh ra. "Chuyện của tao không tới lượt mày quản".
Nhạc Tu Viễn vỗ bàn, nổi giận: "Em trai mà là vì muố tốt cho mày, không có vì cái gì mà cùng mấy tên đàn ông không rõ lai lịch kia làm bậy, không biết tại sao tao lại có đứa con trai như mày!"
Nghe Nhạc Tu Viễn nói, Nhạc Tuyên cười lạnh: "Mấy chuyện tính hướng này, di truyền chiếm một phần rất quan trọng". Rồi ái muội nhìn thoáng qua Tần Thư đang ngồi cạnh Nhạc Tu Viễn, cong cong khóe miệng.
Tần Thư bị anh nói như vậy, mặt trở nên trắng bệch.
Nhạc Tu Viễn giận đến run cả tay, chỉ vào Nhạc Tuyên, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Đột nhiên di động anh vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua tên, trên mặt nhịn không được run rẩy một chút.
"Ai gọi đó, cúp đi!". Nhạc Tu Viễn vuốt vuốt ngực.
"Thật ngại quá, là một gã đàn ông không rõ lai lịch!". Nhạc Tuyên nhìn về phía Nhạc Tu Viễn lắc lắc di động, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Nhạc Tu Viễn bị Nhạc Tuyên quậy tưng một trận này, càng làm khí nóng bốc lên đến đầu. Tần Thư vui vẻ đi đến vuốt vuốt lưng ông, nhìn dáng đi xa dần của Nhạc Tuyên, đôi mắt híp lại thành một đường.
......
Hết chương