Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế

chương 14: lễ vật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tôi chỉ thấy lạ sao lại nhanh như vậy mà thôi". Viên Hàm Vũ sửa sang tài liệu đặt trên bàn trà, ngồi xuống cùng với Nhạc Tuyên trên sô pha, đôi mắt nhịn không được nhìn về phía đối phương. "Em, không sao chứ!".

Nhạc Tuyên nhàn nhạt liếc Viên Hàm Vũ một cái, lại đem lực chú ý quay trở lại tv.

Trong TV, Nhạc Hàn đối đáp trôi chảy với phóng viên, bao gồm cả ý tưởng hợp tác với Đông Khải đều được trình bày rất sinh động.

Mà về Nhạc Tuyên, một chữ cũng không đề cập đến.

"Em trai này của em đi nước cờ này cũng thật hay đấy". Viên Hàm Vũ cau mày, nhìn Nhạc Hàn trong TV, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.

"Đê tiện! Nó là muốn trả thù tôi". Nhạc Tuyên hừ lạnh, trong giọng nói không che giấu một chút khinh bỉ nào đối với cách làm của Nhạc Hàn. Nếu không phải bởi vì hiện tại thân thể của Nhạc Tuyên không khỏe, anh chắc chắn sẽ vọt tới hiện trường đấm nó một cái.

Nhạc Tuyên và nó đến bây giờ đều là nước sông không phạm nước giếng, nếu không phải bởi vì có chuyện của Đỗ Tử Triệt, có lẽ Nhạc Tuyên căn bản sẽ không để ý tới đứa em cùng cha khác mẹ này.

Chẳng qua Nhạc Tuyên không để ý tới nó, không có nghĩa là nó cũng không có ý muốn này.

Mà chuyện này có lần một sẽ có lần hai.

Vô luận Nhạc Hàn có mục đích gì, Nhạc Tuyên đều sẽ không cho phép nó làm càng như vậy.

"Em có tính toàn gì không?". Viên Hàm Vũ hỏi, trong giọng nói có chút nóng lòng. "Nếu em tin tôi, tôi giúp em có được không?"

Đôi mắt thanh triệt hướng về phía Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên có chút tò mò, hắn có cách gì đối phó với cái tên đê tiện này.

"Nếu bọn họ đã chọn thời cơ tốt như vậy, không bằng chúng ta tương kế tựu kế đi!". Khóe miệng Viên Hàm Vũ giơ lên, "Lúc thương nghị với Ngô Vệ Quốc, em có lưu lại tài liệu gì không?"

Nhạc Tuyên híp mắt nhìn về phía Viên Hàm Vũ.

"Anh là muốn......"

Viên Hàm Vũ nhìn vào mắt Nhạc Tuyên, tựa như đọc được ý gì đó trong mắt anh, gật gật đầu nói: "Không sai".

Không đợi hai người thương nghị xong, di động trong phòng đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hai người.

Viên Hàm Vũ lấy điện thoại, đưa tới trước mặt Nhạc Tuyên: "Là điện thoại của ba em".

"Ba......". Nhạc Tuyên lấy điện thoại, không đợi Nhạc Tuyên nói xong, giọng Nhạc Tu Viễn hưng phấn truyền đến.

"Hôm nay em trai con lập công lớn, tối nay dẫn Viên Hàm Vũ về ăn cơm chúc mừng một chút đi!". Chuyện của Nhạc Hàn rõ ràng làm cho Nhạc Tu Viễn rất cao hứng, dù cho ở đầu bên đây điện thoại, Nhạc Tuyên đều cảm nhận được sung sướng trong giọng nói.

Nhạc Tuyên nhíu mày, trên nét mặt không chút che giấu vẻ đáng ghét.

Ý bảo Nhạc Tuyên đưa điện thoại cho mình, Viên Hàm Vũ đối diện với biểu tình do dự của Nhạc Tuyên, gật gật đầu.

"Ba, con là Hàm Vũ". Hắn cầm di động đi đến ban công, Nhạc Tuyên ngồi trên sô pha nhìn hắn: "Đêm nay chúng con trở về, chẳng qua......"

Nhìn bóng dáng của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên cảm thấy có vẻ giống như từng quen biết.

Sau khi ngắt điện thoại, Viên Hàm Vũ trở lại sô pha, Nhạc Tuyên nhướng nhướng mày: "Thu phục rồi?"

Viên Hàm Vũ gật gật đầu, trong mắt toàn bộ đều là tự tin, làm Nhạc Tuyên không khỏi cả người chấn động, chắc chắn sắp có trò hay.

Cầm cháo trên bàn, Viên Hàm Vũ đến trước mặt Nhạc Tuyên, trong giọng nói tràn ngập sủng nịch và ôn nhu: "Em ăn mấy miếng trước đi, miễn lát nữa xem trò hay lại thấy đói bụng".

Vui vẻ tiếp nhận sự phục vụ của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên không phát hiện ra khóe miệng Viên Hàm Vũ giơ lên một tia ý cười, trong ánh mắt tràn ngập thỏa mãn.

......

Lúc đến Nhạc gia, nhân vật chính đã có mặt.

Nhạc Hàn ngồi bên cạnh Nhạc Tu Viễn, hai người đang trò chuyện gì đó.

Thấy hai người kia trở về, trong mắt Nhạc Hàn rõ ràng xẹt qua một tia hận ý. Y hoàn toàn không thể quên, Viên Hàm Vũ trước mặt y cướp Nhạc Tuyên đi như thế nào.

"Ba!". Viên Hàm Vũ ôm vai Nhạc Tuyên, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Tuyên có chút suy yếu.

Viên Hàm Vũ đưa hộp qua vừa mới mua đặt bên cạnh: "Hôm nay em ấy có chút không thoải mái cho nên về trễ".

"Còn chưa có kết hôn, gọi thân mật như vậy làm cái gì chứ!". Nhạc Hàn chướng mắt, trong lòng có sự ghen ghét không nói nên lời. Ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt cười như không cười kia của Viên Hàm Vũ, hất hất đầu, hừ lạnh đi đến bên cạnh Tần Thư ngồi xuống.

Nhạc Tu Viễn như không nghe thấy, nghe nói Nhạc Tuyên bị bệnh lại có chút quan tâm: "Sao lại đột nhiên bị bệnh vậy?". Ông cau mày, nhìn Nhạc Tuyên có chút lo lắng.

Tuy rằng trước khi đi đã được Viên Hàm Vũ cho uống chút thuốc, nhưng trong người vẫn có chút nóng, trên mặt rõ ràng đỏ lên hơn trước không ít.

"Cũng không biết làm sao lại như vậy, sáng nay lúc ra cửa còn tốt, buổi chiều lúc con trở về, em ấy lại đột nhiên phát sốt". Vừa nói, đôi mắt Viên Hàm Vũ liếc Nhạc Hàn đang ngồi bên cạnh. "Chắc là trong công ty ăn phải cái gì rồi".

Đối diện với ánh mắt của Viên Hàm Vũ, Nhạc Hàn có chút chột dạ, ánh mắt lập lòe của hắn càng làm cho người ta hoài nghi.

Nhạc Tuyên cũng phát hiện bộ dáng không bình thường của Nhạc Hàn, càng xác định suy nghĩ lúc trước, trong ánh mắt không tự giác có một tia hận ý.

"Đúng rồi, đây là kế hoạch mà em ấy vẫn luôn thức đêm để làm, hôm nay sinh bệnh cũng không chịu bỏ qua, nói vừa dịp về đây muốn cho ba xem thử!".

Viên Hàm Vũ đưa một tập văn kiện trong suốt từ trong túi ra, đặc biệt đưa tiêu đề ngang trước mặt Nhạc Hàn.

Nhạc Hàn không biết Viên Hàm Vũ đang làm cái quỷ gì, bất quá nhìn thấy trên phương án đề hai chữ "Đông Khải" rất to, chuông báo động trong lòng lập tức reo ầm ĩ.

Nhạc Tu Viễn nhíu nhíu mày, tiếp nhận bản kế hoạch. "Là hợp tác với công ty nào sao?". Chờ đến khi nhìn thấy trang bìa, sắc mặt của Nhạc Tu Viễn tức khắc âm trầm hơn một nửa.

"Đông Khải sao?". Ông hoài nghi nhìn thoáng qua Nhạc Tuyên, lại quay đầu nhìn về phía Nhạc Hàn ngồi ở phía kia, mở ra trang đầu tiên.

May mà lúc trước, Nhạc Tuyên bàn chuyện hợp tác với Đông Khải, hai người đã ký một tờ kế hoạch sơ bộ, có bản ký tên của hai bên này, ai trước ai sau đều rất rõ ràng.

Thấy Nhạc Tu Viễn lấy tờ kế hoạch kia ra, Nhạc Hàn đã biết sự tình không ổn.

Tần Thư ngồi bên cạnh y phát hiện con trai mình bất thường, thấy đôi mắt y nhìn chằm chằm vào tờ kế hoạch kia, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Quả nhiên, trong lòng kiềm chế tức giận xem xong bản kế hoạch, Nhạc Tu Viễn hít sâu một hơi, trả tài liệu lại cho Viên Hàm Vũ.

"Bản kế hoạch này làm không tệ". Nhạc Tu Viễn nhìn Nhạc Tuyên, "Con liên hệ với bọn họ lúc nào thế?"

"Con sáng hôm qua vừa mới gặp bọn họ, có lẽ là phương án của Nhạc Hàn viết tốt hơn của con". Nhạc Tuyên khiêm tốn cười cười, hơn nữa hiện tại còn đang bệnh, nhìn càng có vẻ vô tội.

Nhìn bộ dạng bệnh nhược của Nhạc Tuyên, còn ánh mắt lập lòe kia của Nhạc Hàn, hết thảy mọi chuyện đều rõ ràng.

"Làm không tồi, từ này về sau con phụ trách hạng mục này đi". Liếc Viên Hàm Vũ một cái, bắt được đôi mắt đắc ý khi đạt được mưu kế kia của hắn, Nhạc Tu Viễn nhíu nhíu mày, người này có lẽ cần phải quan sát kỹ lại lần nữa.

Hung tợn trừng mắt nhìn Nhạc Hàn, trong ánh mắt đầy vẻ tức giận và thất vọng đánh thẳng vào người Nhạc Hàn.

"Mọi người ăn cơm trước đi, ăn xong lại trở về". Nhạc Tu Viễn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nói với Nhạc Tuyên, đứng lên đi đến trước mặt Nhạc Hàn, hung hăng trừng mắt với y một cái: "Con, đi vào phòng làm việc với ba".

Nhạc Hàn không nghĩ đến chuyện sẽ nháo đến nước này, không khỏi lo lắng nhìn Tần Thư một cái.

Tần Thư bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy y một cái bảo đi theo Nhạc Tu Viễn.

Từ trên sô pha đứng lên, trong mắt mang đầy hận ý, hung tợn trừng mắt nhìn Viên Hàm Vũ một cái.

"Anh chờ đó, tôi có chuyện muốn nói với anh". Tựa như không đem uy hiếp của Nhạc Hàn để vào mắt, Viên Hàm Vũ đến bên cạnh Nhạc Hàn, nụ cười mang theo trào phúng: "Về sau làm việc bí mật một chút. Đồ của người khác tất nhiên là tốt, nhưng không phải của mình thì mãi mãi cũng không là của mình". Lúc đến tai Nhạc Hàn, giọng nói của hắn đã sớm không còn vẻ ôn nhu như trước, lạnh băng giống như dao, trực tiếp đâm vào lòng Nhạc Hàn. "Cậu yên tâm, chuyện này còn chưa xong đâu!".

Không biết hai người bọn họ nói thì thầm cái gì, Tần Thư lo lắng cho con trai mình, cũng đứng dậy theo: "Viên Hàm Vũ, cậu không cần quá đáng!".

Viên Hàm Vũ quay đầu nhìn về phía Tần Thư cười: "Dì nói gì vậy, nếu mọi người đều có việc, bọn con xin phép về trước. Mọi người tự giải quyết cho tốt đi vậy".

Nhạc Tuyên mang theo ý cười, đứng bên cạnh vui vẻ nhìn vẻ mặt Tần Thư một trận xanh một trận trắng.

"Đi thôi!". Viên Hàm Vũ đưa tay ôm eo Nhạc Tuyên, đưa người rời khỏi.

"Diễn không tệ a!". Ngồi ở ghế phó lái, Nhạc Tuyên tán thưởng nhìn Viên Hàm Vũ, để hắn gài dây an toàn cho mình.

"Có sao, tôi cảm thấy tôi rất đơn thuần". Viên Hàm Vũ trên mặt mang theo tươi cười, ở trước mặt Nhạc Tuyên, vĩnh viễn đều là một vẻ mặt ôn hòa. "Đợi lát nữa về cho em xem một thứ!".

......

Nhạc Tuyên bị Viên Hàm Vũ thả ở trước cửa tiểu khu.

"Anh muốn làm gì vậy?" Nhạc Tuyên khoanh tay trược ngực. Cái người này càng ngày lá gan càng lớn, cũng dám ném mình xuống xe ở đây, đợi lát nữa nếu không có lý do tốt, hôm nay sẽ đá hắn ra ngoài.

"Em từ từ về nha, tôi về trước chuẩn bị một chút". Viên Hàm Vũ ra bộ dáng thần bí, thành công khơi mào lên hứng thú của Nhạc Tuyên. Nhìn Viên Hàm Vũ lái xe ra khỏi tầm mắt mình, Nhạc Tuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Nhạc Tuyên chậm rãi tản bộ trở về, cho tới nay đều làm việc cường độ cao, Nhạc Tuyên cả năm đều trong trạng thái không được nghỉ ngơi. Nếu không phải hôm nay cơ thể thật sự rất khó chịu, anh cũng sẽ không về nghỉ ngơi trước thế này.

Bây giờ là hơn giời tối, bình thường những lúc này Nhạc Tuyên đều còn đang bận rộn trong công tay. Đây vẫn là lần đầu tiên anh tản bộ trong tiểu khu, nhìn những gia đình khác đi dạo xung quanh.

Những người xung quanh đều đi thành đôi, chỉ có anh lẻ loi một mình, hơn nữa trên người còn mặc một bộ tây trang đắt đỏ, càng dễ bắt mắt hơn.

Nhạc Tuyên hơi hơi cau mày, nhanh chân hơn đi về phía chung cư.

Dùng chìa khóa mở cửa, lại phát hiện trong phòng khách không có ai.

Đôi giày của Viên Hàm Vũ lẳng lặng nằm trong tủ giày, chỉ là người không biết đã đi đâu.

"Người đâu rồi?". Nhạc Tuyên cau mày thay dép đi trong nhà, tâm tình của anh lúc này kém tới cực điểm.

Không biết bởi vì bị những người bên ngoài kích thích hay là do thân thể không thoải mái, lúc này nhìn trong nhà không có một bóng người, liền hết sức táo bạo.

Ném áo khoác lên sô pha, đi thẳng vào trong phòng.

Âm thanh kỳ quái phát ra từ phòng của Viên Hàm Vũ, chỉ là không nghe thấy giọng của đối phương.

"Viên Hàm Vũ, ra đây!". Nhạc Tuyên không kiên nhẫn gõ gõ cửa phòng Viên Hàm Vũ.

Cửa phòng cũng không đóng chặt, bị Nhạc Tuyên gõ như vậy, mở ra một chút.

Nhíu nhíu mày, Nhạc Tuyên do dự một chút cũng đẩy cửa ra.

Trong phòng không có ai, nhưng trên bàn có đặt một cái hộp.

Vừa đến gần nhìn nhìn, Nhạc Tuyên liền ngây ngẩn cả người.

Trong hộp có một thanh kiếm ---- Lạc Hà.

.......

Hết chương

Truyện Chữ Hay