"Aiz..."
Vũ Thanh An lim dim mở mắt, cậu tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng ồn dưới sảnh. Hôm nay Nguỵ Âu Dương đến công ty sớm, bởi vì cuộc họp hội đồng quản trị nên cậu không có việc gì hết, vị tổng giám đốc kia đặt cách cho tiểu tổ tông nhà hắn ở nhà nghỉ ngơi.
Nhìn ra bên ngoài, cửa không có đóng hẳn, có lẽ lúc sáng là Nguỵ Âu Dương để cửa cho người giúp việc đi vào, xe thức ăn để ngay ngoài đó. Bởi vì tiếng ồn bên dưới nên cậu mới rời giường, mặc áo khoác đi xuống dưới sảnh.
Tiếng ồn rất lớn, nghe ra được là tiếng cãi vã, Vũ Thanh An ngạc nhiên, Nguỵ gia từ khi cậu đến chưa gặp qua trường hợp như vậy, người đàn ông kia sẽ không cho phép ở nơi của hắn mà mất quy củ như thế.
Bước xuống cầu thang, cậu thấy được một đám người tập trung lại trước cửa, tất cả bọn họ đều quay lưng lại, Vũ Thanh An không nhìn ra được đằng sau lớp người đó là chuyện gì đang xảy ra.
"Anh không có tư cách đi vào đây!" Tiếng Nguỵ San lớn lên.
Vũ Thanh An đến gần, có một người giúp việc nhận ra sự hiện diện của cậu, rất nhanh liền kéo mấy người khác ra.
Ngay lập tức đám người liền tách ra hai phía, còn lại quản gia cùng Nguỵ San trước cậu, dường như đằng sau bọn họ là một người nào đó.
"Tại sao anh không có tư cách, anh cũng là người Nguỵ gia." Người đó cất tiếng, ra là một nam nhân.
"Có chuyện gì sao?" Vũ Thanh An hít mũi vài cái, đúng là sáng mùa đông thì không thể coi thường mà, thực lạnh.
Lâm quản gia thấy cậu đến gần thì lùi ra phía sau, liếc mắt ra hiệu với người giúp việc, Vũ thiếu sức khoẻ không ổn định, mùa đông mặc đồ ngủ lại chỉ khoác áo mỏng bước ra rất dễ bị bệnh, như vậy ngài Nguỵ sẽ không hài lòng.
Nguỵ San cũng biết được cậu đến, ánh mắt cô loé lên tia ái ngại, liếc qua nhìn người kia vài lần. Vũ Thanh An không hiểu được có chuyện gì xảy ra, nhìn tới người con trai đang đứng ở ngoài cửa thì ngạc nhiên.
"A? Là anh sao?"
Nam nhân cao gầy mặc quần âu đen, áo lông khoác ở bên ngoài dày dặn, đằng sau là hai chiếc vali lớn, bên cạnh chân y còn có thêm một túi hành lý khác nữa, cũng chính khuôn mặt đó không hề sai lệch, chính là nam nhân ngày hôm qua cậu gặp được ở nhà hàng.
Người con trai nhìn cậu cũng không kém phần ngạc nhiên, nhìn thấy nữ giúp việc đi tới đưa áo lông dày cho thanh niên này khoác, cũng quan sát được thái độ của mọi người ở đây khi mà cậu xuất hiện thì biết được đây không phải chuyện bình thường.
Y biết cá tính của Nguỵ Âu Dương, hắn sẽ không để ai tuỳ tiện đi vào nơi của mình, một núi không thể dung hai hổ, làm thế nào mà hắn có thể để người lạ tung hành trong lãnh thổ của mình?
Người thanh niên này dung mạo cũng không thể coi là tầm thường được, nhìn bản mặt ngây ngô đó đi...
"Cậu là ai?"
Vũ Thanh An nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của người này, ánh mắt của y cũng không có thiện ý là bao.
"Anh không có tư cách hỏi câu đó đâu." Nguỵ San nãy giờ lặng im lại đột ngột lên tiếng, Vũ Thanh An nhìn qua, hàng lông mày của cô cau lại, ánh mắt chán ghét chỉ nhìn chằm chằm vào người con trai này.
"Vũ thiếu hiện tại cũng như gia chủ Nguỵ gia, cậu tôn trọng Vũ thiếu cũng như là tôn trọng ngài Nguỵ", Lâm quản gia.
Người con trai kia nhướn mày, cánh môi nhếch lên cười, "Vũ thiếu sao?"
"Sẽ không phải chứ? Là cậu dùng thủ đoạn gì trèo lên được giường của Nguỵ Âu Dương vậy?"
Vũ Thanh An cau mày, trong lòng bắt đầu khó chịu vì thái độ cư xử của y, dù gì cũng đã từng gặp nhau, cậu cũng không có làm gì để đối phương phật ý, như thế nào người lại mất lịch sụ như vậy?
Cậu không phải là chưa từng gặp chuyện có người nói xấu về mình, nhưng mỉa mai thẳng mặt như thế này thì rõ ràng y có ý khiêu khích mình.
"Thế nào? Cậu muốn chạy đi nói với Nguỵ Âu Dương sao? Muốn nghe tôi nói nốt một điều này không?" Y khoanh hai tay cười nhạt, cái cằm hơi ngước lên toát ý kiêu ngạo.
"Cậu có từng nghe cái tên Lâm Tĩnh? Bản thân cậu chẳng qua cũng là một vật thay thế thôi."
"Lâm Tĩnh, anh đừng có không biết phải trái như vậy!" Ngay lập tức Nguỵ San đáp trả, giọng đề cao lên.
Vũ Thanh An thấy ngực mình nhói một cái, cảm giác không thể thở được, trong đầu ong ong cái tên "Tĩnh", cậu khuỵu một chân xuống, tay đè lên ngực ho liên tục.
"Vũ thiếu!" Lâm quản gia phản ứng rất nhanh đi đến đỡ cậu không bị ngã, một bên quay ra nói "Gọi ngài Nguỵ ngay!". Nguỵ San cũng không còn tâm tình chỉ trích Lâm Tĩnh nữa, thấy Vũ Thanh An gặp tình trạng như vậy thì lập tức rút điện thoại ra gọi người.
Một đám người vây quanh vị thanh niên đó, hoàn toàn bỏ mặc Lâm Tĩnh vẫn đang đứng ở ngoài cửa, y cau mày, cậu ta bị làm sao vậy?
Đừng có nói là đang giở trò quỷ gì đó chứ?
Nguỵ Âu Dương đang ở trong phòng họp thì nhận được cuộc gọi từ Nguỵ San, hắn đưa tay lên ra dấu tạm dừng, vừa nghe điện thoại thì tiếng của cô bên kia hốt hoảng vang lên, "Anh, Thanh An cậu ấy không thở được!"
"Cái gì?" Hắn đứng dậy.
"Vũ Thanh An cậu ấy không thở được, cả người đều run lên. Em phải làm gì?"
Nguỵ Âu Dương lấy áo khoác đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, "Đỡ cậu ấy ngồi dậy, đừng để bị kích động, anh lập tức về!"
Khi hắn lái xe về đến, vừa mới dừng xe lại thì "Rầm!" một tiếng, có hai thân ảnh lao thẳng vào đầu xe hắn, dường như có một người bị đè xuống đánh.
Khi người ở phía trên cúi xuống túm lấy cổ áo của đối phương, Ngụy Âu Dương nhìn được ngay ra khuôn mặt Vũ Thanh An, trong lòng kêu không ổn, hắn mở cửa xe lập tức đem cậu kéo ra, nhưng mà cậu nhận ra rất nhanh liền vùng ra khỏi tay hắn, nhón chân nhảy lên nắp capo chạy ngược lên đầu xe.
"Thanh An, em đang làm cái gì vậy?" Nhận ra hành động khác thường của Vũ Thanh An, trong lòng hắn dường như đã đoán được chuyện gì rồi.
Người thanh niên chỉ khoác một chiếc áo lông dày, bên trong vẫn là bộ đồ ngủ, bên dưới còn đang đi chân trần, gió lạnh ở bên ngoài lùa qua mái tóc hỗn loạn của cậu.
Cậu xoay người, ở trên cao đưa ánh mắt ngạo nghễ xuống nhìn hắn, "Nguỵ Âu Dương, anh thương tiếc sao?"
"Ngày mà tôi mong chờ nhất đến rồi." An Vũ nói...
"Ngụy Âu Dương." Lâm Tĩnh gượng cơn đau đứng thẳng dậy, người thanh niên này ra tay quá ác độc đi, vừa rồi còn như phát rồ lên lao thẳng vào y.
Người đàn ông không có nhìn qua y, hắn chỉ để ý đến cậu con trai đang đứng trên chiếc xe này, ánh mắt không có rời đi, "Tại sao cậu lại về đây?"
"Aiz, đúng đó! Anh hỏi cậu ta đi, tại sao cậu lại về đây?" An Vũ vươn vai ngáp dài một cái, dứt khoát ngồi khoanh chân xuống, tay chống cằm làm bộ xem kịch vui.
"Cậu ta là ai?" Lâm Tĩnh hỏi.
Người thanh niên nghe thấy có người hỏi mình ngay lập tức liền đáp trả, "Tôi à? Tôi là thế thân của anh, không phải sao?"
Dứt lời xong cậu quay ra hướng Nguỵ Âu Dương nói, "Cậu ấy bị ảnh hưởng, tất cả bởi vì một phần ký ức tôi lưu lại."
Mọi thứ An Vũ từng chứng kiến từng trải qua, Vũ Thanh An đều có thể tiếp nhận.
_____
"Hiện tại có cách nào giải quyết dứt điểm hay không?" Ngụy Âu Dương khép lại cửa phòng hỏi.
Văn Lam ngồi cùng Leo, đối diện là Hạ Dịch Phong cùng Ngụy San ở đó, vừa rồi khi Vũ Thanh An ngất đi tất cả bọn họ đều vừa lúc có mặt. Nguỵ Âu Dương lúc đó nhanh chóng đỡ được cậu, mọi người đều một trận hoảng loạn, nếu không phải cậu được đỡ lấy, với tư thế như vậy ngã xuống xe chắc chắn sẽ bị chấn thương nặng.
Vũ Thanh An bất tỉnh được đưa vào trong phòng nghỉ, Nguỵ Âu Dương cho người ở ngoài canh nghiêm ngặt, chốt loại toàn bộ cửa, nếu có bất cứ động tĩnh nào từ bên trong truyền ra đều phải thông báo đến cho hắn.
"Không có lửa sao có khói, mọi thứ đều có nguyên do của nó cả, như chúng ta đã bàn rồi, chuyện này có liên quan tới quá khứ của Vũ Thanh An." Văn Lam ngồi một bên, lấy tập tài liệu của Leo đặt ra trước bàn.
"Tôi có xem qua cái này, mọi thứ đều rất bình thường, chỉ có điều kỳ quái là trước thời gian cậu vào cô nhi viện lại không có bất kì dấu vết nào hết, trống trơn. Hơn nữa cậu ấy không bao giờ tới bệnh viện, không có bệnh án, chưa bao giờ gây chuyện."
Thường ngày của Vũ Thanh An chỉ có đi học rồi trở về nhà, sau đó lại đi làm, lý lịch quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người khác phải nghi ngờ.
Nếu như Vũ Thanh An thì tạm thời không có nói tới, song bên cạnh cậu còn tồn tại một nhân cách khác là An Vũ, với tính cách của cậu ta làm thế nào lại không đi gây chuyện.
Hoặc là An Vũ rất biết cách chùi mép, hoặc là có người đứng đằng sau dọn đường dùm cậu.
"Lát ta sẽ tìm lại chỗ nhi viện kia.." Nguỵ Âu Dương chậm rãi suy tính, khi bọn họ đang thảo luận về vấn đề này thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn.
Bọn họ không tiếp tục nói nữa, chẳng bao lâu sau cửa liền tự động đẩy ra, Lâm Tĩnh nghiêng người nhìn vào, nhìn thấy người đàn ông mình muốn tìm thì cánh môi hơi nhếch lên, "Âu Dương."
Lúc này Leo đứng dậy kéo tay Văn Lam rời đi, Nguỵ San cũng muốn ra ngoài, Hạ Dịch Phong không có nói gì, cũng không có nhìn người vừa đến mà đi lách qua y ra khỏi phòng, để lại hai người họ.
"Có chuyện gì sao?" Nguỵ Âu Dương mặt không biểu tình nhìn y hỏi.
"Hiện tại em về rồi, không phải sao?" Lâm Tĩnh dang hai tay hướng về phía hắn mỉm cười.
Thế nhưng không giống như y đoán hắn sẽ ôm mình vào lòng, Ngụy Âu Dương chỉ đứng lặng im ở đó, ánh mắt cũng không thay đổi lạnh lùng nhìn y.
"Lâm Tĩnh, em đang suy tính cái gì?" Đây có lẽ là câu đầu tiên hắn sử dụng tối xưng hô quen thuộc từ khi y trở về, "Em bỏ đi rồi bây giờ lại quay trở về, là hi vọng tôi vẫn ở đó yêu thương em sao?"
Lâm Tĩnh lắc đầu, "Em rời đi là có mục đích của em."
"Mục đích của em? Vậy thực xin lỗi, tôi không hiểu được nó." Nguỵ Âu Dương xoay người đi ngang qua y.
"Anh không hiểu được đâu." Lâm Tĩnh giọng run run nói ra.
Bước chân của hắn dừng lại, "Tôi cũng không cần hiểu nhiều, chỉ cần biết rằng lúc tôi cần em nhất, em lại bỏ tôi mà đi thôi."
Y tính tiến tới lại gần người đàn ông này, song ngoài cửa lại vang lên tiếng động, Lâm quản gia đẩy cửa đi vào bộ dáng có vẻ gấp gáp, ông nhìn hắn gật đầu.
Vũ Thanh An tỉnh lại rồi.
Cậu ngồi ở trên giường một lúc thì cửa bên ngoài đã đẩy ra, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì vội hỏi, "Có phải em ra tay rất mạnh không?"
Nguỵ Âu Dương hơi giật mình một chút, phản ứng này rất nhanh thu vào mắt của cậu, Vũ Thanh An bắt đầu luống cuống, hốc mắt hơi đỏ lên, "Em thực sự không có biết, em không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy."
Nhìn thấy cậu có dấu hiệu hoảng loạn, Nguỵ Âu Dương nhanh chóng đóng cửa lại đi tới bên giường ôm người thanh niên vào lòng, kéo cậu ngồi lên đùi hắn để hai người đối mặt nhau, Vũ Thanh An bây giờ giống như một con mèo nhỏ bị doạ sợ rồi, cả người đều run lên.
"Ngoan nào, không phải lỗi tại em." Hắn dỗ dành.
Cậu lắc đầu, người kia cho dù thế nào vẫn từng là người quan trọng nhất của Nguỵ Âu Dương, mình lại vô duyên cớ lao thẳng vào đối phương đánh, có thể nào sẽ chọc giận hắn không?
Ôm Vũ tiểu miêu vào lòng, con mèo nhỏ chôn sâu mặt vào lồng ngực hắn không dám nhúc nhích cũng không dám hé một câu nào, nếu như có cặp tai mèo thì giờ đã cụp xuống tiu nghỉu, Nguỵ Âu Dương thở dài trong lòng.
Không xong, tiểu tổ tông nhà hắn là bị doạ thật rồi.