Ai đó nói cho cậu biết đây là cái hoàn cảnh nào đây? Bị ép ngồi xuống ghế, hai cánh tay rắn chắc vây quanh hai bên không để cậu thoát ra, mùi bạc hà dịu nhẹ vây quanh người lại cảm giác bí bách vô cùng choáng váng. Người kia lại từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nham hiểu, đối với con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên không dám động tuyệt đối đáng yêu.
"Ừm... Tôi còn có chuyện muốn nói." Ngụy Âu Dương thu người lại thong thả bước đến bên cửa kính lớn, tay rút ra bấm gọi điện cho ai đó. Lại vừa lúc Vũ Thanh An hồi thần, điện thoại rung lên, là số lạ.
Mắt vẫn nhìn người kia đang quay lưng lại với mình nhấc máy, "Alo?"
Cả hai bên đều đồng thời vang lên, "Xin chào, tôi là Ngụy Âu Dương, chính là người cùng em đêm qua. Tôi có nói là em không cần bồi thường, nhưng bây giờ..." nói đoạn người đàn ông trước mặt quay lại đối cậu cười.
"Tôi đổi ý rồi."
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện ngài cần." Một nữ thư kí bước vào đem tập tài liệu đặt ở trước mặt hắn lại lặng lẽ đi ra.
Khi nàng đi đến cửa, giọng người đàn ông truyền tới, "Lâm Thư, tình trạng cô thế nào rồi?"
"Đã tạm ổn rồi ạ." Lâm Thư năm nay tuổi, nàng gần đây đã gửi đơn xin nghỉ phép cho Ngụy Âu Dương xét vì phải dưỡng thai. Thế nhưng mãi vẫn không được duyệt vì tìm người thay vị trí này quả thật không dễ dàng, dưới hai tầng Tổng giám đốc cùng Tạ Như Linh ai cũng đều không vừa mắt họ.
Ngụy Âu Dương gật đầu mở tập tài liệu, "Vậy tuần tới có một người đến thực tập, cô chỉ cần giới thiệu qua cho cậu ấy rồi thu xếp nghỉ được rồi, khi nào tiếp tục đi làm hãy nói Tạ thư ký một tiếng là được."
Lâm Thư gật đầu rồi rời đi, có chút khó tin lời hắn vừa nói, thực tập thì chẳng phải nên đào tạo qua sao, thế nào mà vừa đến đã có thể thế chỗ nàng?
Ngụy Âu Dương ở trong phòng, bàn tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, từng khớp tay rắn chắc cùng ngón tay thon dài của hắn liên tục vẽ sóng, từng tiếng vang va chạm mặt kính vang lên. Người này như đang suy tư cái gì đó, chốc lát lại khẽ cười, "Đáng yêu thật."
Vũ Thanh An từ lúc sáng sau khi hắn gọi điện liền vội vàng chạy mất cũng không dám nhìn lại, đến ngay cả phỏng vấn cũng mặc kệ. Chính là bộ dáng mạnh miệng mà lại nhát muốn chết.
Thế nhưng...
Người kia tối qua câu nhân như vậy, thế nào bây giờ đã hoá thành con mèo xù lông mọi lúc rồi.
Ngụy Âu Dương còn nhớ rõ nơi nào đó của người kia bao chặt lấy hắn, từng đường nét cơ thể mềm mại lại dẻo dai phủ tầng mồ hôi mỏng, đôi chân thon dài quấn lấy thắt lưng hắn không buông, còn có âm thanh rên rỉ mê người kia ở dưới thân hắn khóc lóc...
"Aiz..." Hắn thế nhưng lại có phản ứng.
Thật hỏng mất.
"Lưu manh, biến thái, vô sỉ, tuyệt đối vô sỉ!!!"
Vũ Thanh An căm giận ngồi ở trên ghế sofa mới vừa rùng mình một cái liền tiếp tục đem người đàn ông kia ra nói, coi hắn như cốc kem trong tay mà trút giận. Cậu lấy một muỗng lớn cho vào miệng, vị chocolate cùng trà xanh quyện vào nhau, dần dần tan vào, hương mát lạnh vô cùng sảng khoái. Ở trên TV vừa lúc chiếu cảnh nam chính và nữ chính xảy ra biến cố tình cảm, hiện tại chính là cùng nhau..
Cậu co người, cả mặt liền chôn vào giữa hai chân, ánh mắt nhìn vào màn hình TV, khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng.
Rõ là say rượu, tuy đầu óc có chút mơ hồ không thấy rõ thế nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. Người đàn ông cao lớn kia đem cậu vây vào lòng, cánh tay bắt lấy eo cậu không cách nào thoát ra, thắt lưng cơ bụng rắn chắc hữu lực, còn có....
Cầm cốc kem lớn áp vào mặt cậu liền nhận ra, mặt thực nóng.
Thứ kia rõ thật doạ người...
Thế nhưng mà... Bây giờ có phải nên gọi điện cho thầy giáo hay không đây, Ngụy Âu thị rõ ràng không có cửa cho cậu rồi, quan hệ với vị Ngụy tổng kia lại đặc biệt không tốt.
Vũ Thanh An vốn tay cầm điện thoại định bấm gọi số thầy vừa lúc lại rung lên, là số lạ, bất quá thật quen mắt.
"Alo?"
Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông đầy từ tính, "Ngày mai đúng giờ lên tìm tôi."
Vũ Thanh An còn chưa kịp định thần liền nghe thấy "Tút tút", mãi mới nhớ ra chính là số của Ngụy Âu Dương liền lập tức lưu lại hai chữ "Vô sỉ", tránh cho sau này không đúng hoàn cảnh bắt phải điện thoại hắn.
Này mà..
Phỏng vấn chưa xong liền có thể qua sao?
Ngụy Âu Dương cúp máy xoay ghế lại hướng ra ngoài, A thị sáng hôm nay đặc biệt yên tĩnh, thế nhưng lòng hắn lại hoàn toàn trái ngược. Trong đầu tràn ngập hình ảnh người kia ở dưới thân có bao nhiêu mê hoặc, ánh mắt dị mị câu nhân, miệng nhỏ hé ra khẽ nức nở, cuối cùng lại cắn môi kìm nén. Biểu tình tan vỡ kia đối với bất kì ai cũng chính là một kích trí mạng.
Khoé môi vẽ lên một độ cong hoàn mĩ, lại nhớ tới bộ dáng tạc mao, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, hai gò má đỏ lên biểu thị tức giận, chính là con mèo nhỏ hay xù lông.
Hắn lại càng muốn xem cậu tức giận, khi dễ cậu, trêu chọc cậu, đối với việc cậu tức giận mắng chửi liên hồi rất thoả mãn.
Muốn chơi đùa một chút, thế nhưng sâu thẳm trong hắn lại có ý định giữ lấy mới đem cậu ngay lập tức thu về tầm mắt mình quản lý, bộ dáng tạc mao của cậu chỉ muốn có mình hắn thưởng thức.
Còn có bộ dáng kia...
Thật là hỏng mất.
________
Vũ Thanh An: Quả thực quen biết anh không có gì tốt mà.
Tổng giám đốc: Bảo bảo, hồi đó tuy ban đầu có hơi mơ hồ, nhưng anh là thật lòng yêu em đó.
Vũ Thanh An: Có ngày nào anh không suy nghĩ đến mấy thứ đó không a?
Tổng giám đốc: Làm gì có, nếu có liên quan tới em thì còn suy nghĩ được.
Vũ Thanh An: ...Vô sỉ.
Tổng giám đốc: Vô sỉ cũng là chồng em.