Thời gian cứ thế bẵng qua, mỗi ngày Văn Lam đều xuất hiện cùng người đàn ông tên Leo đó, y vẫn thường xuyên đến tìm cậu hỏi vài câu sau đó thì rời đi. Tuy rằng khó hiểu, nhưng Vũ Thanh An phát hiện được quãng thời gian ban đầu Ngụy Âu Dương vẫn thường bận rộn gì đó, thi thoảng hắn nhìn cậu, ánh mắt mang theo tia lo lắng khó hiểu, mà vài tuần sau dường như cũng đã dịu đi.
Sau tai nạn kia hắn đã gọi người đến làm phương pháp trị luyện cho cậu, Vũ Thanh An chỉ nghỉ ở nhà đến ngày thứ là có thể đến trường học bình thường.
Ngụy San vẫn thường đi chung với cậu, ở trường hai tay đều bám lấy cánh tay cậu, nói thế nào cũng không chịu buông.
"Từ khi nào lại thích bám lấy người ta như thế?"
Đổi lại câu hỏi của cậu chỉ là cái le lưỡi tinh nghịch của cô, "Mọi người đều nghĩ chúng ta là một đôi rồi, thế không phải tốt sao?"
Ngụy Âu Dương chắc chắn không thích cảnh Vũ Thanh An ở trường có nhiều nữ sinh đi theo, bởi thế nên cô sẽ vào vai người em gái tốt, giúp hắn dẹp đi mấy chướng ngại vật cản đường không đáng xuất hiện.
"Phải rồi, gần đây có thấy La Uyển Như không?" Vũ Thanh An nhớ ra mình làm mất băng đô hoa của nàng, ngày kia là lễ hội mùa thu rồi thế nhưng vẫn chưa thấy người đâu hết, như vậy rất khó nói chuyện.
"Là chuyện về cái băng đô đó a? Mình đã nói cho nàng rồi." Chuyện này cũng nằm trong biểu hiện triệu chứng đa nhân cách của Vũ Thanh An, dĩ nhiên là cô biết. Mà điều Ngụy San cảm thấy hứng thú nhất chính là biểu hiện của La Uyển Như kia, lúc xanh lúc trắng, còn luôn miệng đòi muốn gặp mặt Vũ Thanh An, quả thật là phiền.
"Vậy dạ hội thì cậu tính như thế nào đây?" Ngụy San nhanh chóng chuyển đề tài, cô biết tính cách của Vũ Thanh An, cậu ấy sẽ muốn trực tiếp thẳng mặt nói chuyện với La Uyển Như hơn, đối với việc mình làm cậu vẫn còn do dự.
Vũ Thanh An nghĩ một hồi, dạ hội cậu không dự tính tham gia, quen biết không nhiều, cũng không nghĩ là mình sẽ thích hợp với bầu không khí ở đó, ở nhà ôm Màn Thầu với Lod cùng Rott sẽ tốt hơn nhiều, mà dĩ nhiên là vị nào đó không để cậu làm vậy nếu ở nhà đâu.
"Mình chưa có bạn hẹn, đi với mình đi."
Liếc mắt khinh thường một cái, thôi xin đi, Ngụy San từ ngày chuyển đến trường, học tập cũng rất tốt, đám nam sinh đều chết mê mệt, mỗi lần liếc mắt đều thấy được trong ngăn tủ của cô có vài tấm thiệp nhỏ.
"Đưa tay nhấc chân đều có người mời, tại sao phải dính cùng mình?" Cậu hỏi.
Cô bĩu môi, "Mình không biết nhảy đâu."
"Nói dối." Ngụy gia là kiểu gia đình quý tộc Anh, vị tiểu thư này lại dám trợn mắt nói dối rằng mình không biết.
Ngụy San thấy cước bộ Vũ Thanh An nhanh hơn, vội vàng đuổi theo, hai tay kéo chặt lấy cánh tay cậu không chịu buông, giọng điệu giả bộ đáng thương cầu xin, "Làm ơn đi, bọn họ tớ đều không thân quen, cảm giác rất không thoải mái!"
Phải lôi kéo bằng được Vũ Thanh An đi! Cô muốn La Uyển Như kia chặt đứt hoàn toàn hi vọng, đã đủ rắc rối không thể kéo thêm nàng ta nữa.
"Hơn nữa, nếu như cậu được bầu làm Vua, sẽ có tiền thưởng làm quỹ đen đó!" Thấy người thanh niên mãi vẫn không lay chuyển ý định, cuối cùng Ngụy San phải đem điểm yếu của cậu đánh tới.
Như dự đoán, cước chân của cậu dừng lại, Ngụy San vội buông tay ra điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, Vũ Thanh An xem trông có vẻ gầy mà sức lực lại không hề nhỏ chút nào, kéo cô đi suốt mà không hề hấn gì.
Vũ Thanh An mặc kệ cô hỏi, "Có tiền thưởng sao?"
"Tất nhiên là có đó!" Ngụy San trợn trắng mắt, với con người mù thông tin này thật hết thuốc chữa, cái gì cũng không tìm hiểu, chỉ biết đứng đợi có người chạy tới nói rồi mới "A, vậy sao?"
Vũ Thanh An suy nghĩ một lát, nếu như có tiền rồi thì quỹ đen cũng có thêm, bây giờ Ngụy Âu Dương không nói cậu phải làm việc nhà, cái hợp đồng kia không biết có còn hiệu lực hay không nữa, còn hơn bốn tháng nữa thôi.
"Vậy được rồi." Cậu gật đầu.
Nước mắt lập tức thu lại, Ngụy San nở nụ cười rạng rỡ, "Tốt lắm, tối nay mình sẽ đi lấy váy!"
Vũ Thanh An trong lòng thầm khinh thường, Ngụy San giống hệt anh trai cô sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy thứ mình muốn, chỉ là mức độ nhẹ hơn mà thôi.
Hai ngày nghe có vẻ dài với đám sinh viên háo hức chờ mong, Vũ Thanh An không biểu hiện cảm xúc gì nhiều, đi qua hành lang, nhìn xung quanh mọi người đều tấp nập chuẩn bị trang trí mọi thứ, nữ sinh hỏi nhau sẽ ăn mặc như thế nào, nam sinh sẽ tự hào nói tên bạn nhảy của mình. Bỗng chốc, Vũ Thanh An cảm thấy, thì ra tuổi thanh xuân của mình chỉ gói gọn như vậy thôi.
Không có ấn tượng gì sâu sắc, không có một chút kỉ niệm gì cả. Trống rỗng.
Trong những năm học cao trung, trong đầu chỉ suy nghĩ học tập thật tốt để có thể tự đẩy mình lên một vị trí khác cao hơn, không giao tiếp với ai, mỗi lần đều là học, cho đến lúc cậu để ý thì mới biết, ra là mình đã bị cô lập từ lâu rồi.
Cái gọi là thanh xuân kia đối với cậu, có lẽ chưa bao giờ tồn tại...
"Âu Dương?" Vũ Thanh An cả người trần trụi áp vào lồng ngực rắn chắc cú người đàn ông, tìm vị trí thích hợp, yên vị rồi mới lên tiếng gọi.
Nguỵ Âu Dương thích dùng tay xoa nhẹ tấm lưng nhẵn nhụi của cậu, Vũ tiểu miêu cũng rất hưởng thụ, nó giúp cậu ngủ dễ hơn, mỗi lần hắn làm như thế hai mắt cậu đều híp lại thoả mãn, trông rất đáng yêu.
Lần này cũng không ngoại lệ, vì bị người đàn ông này hành lên xuống rất mệt mỏi, cảm giác được nhẹ nhàng xoa lưng rất thích, đôi mắt xinh đẹp hơi khép lại thích ý, cánh môi sưng đỏ cũng hơi cong lên, có lẽ sắp lim dim chìm vào giấc ngủ rồi.
"Ngày mai là dạ hội." Giọng mũi nói.
Vũ Thanh An có tính hàn không chịu được lạnh, nếu dùng điều hoà nhiệt độ ngủ đêm sẽ dễ bị ốm, Ngụy Âu Dương kéo chăn lên che lưng cậu, tay vẫn không dừng động tác nhẹ nhàng vuốt đáp lại, "Anh biết."
Ngụy San có nói cho hắn ngày mai cùng Vũ Thanh An đi lấy đồ gì đó cho buổi dạ hội, trong lòng căm phẫn khó chịu vì không thể đi, song có cô ở đây trôg chừng, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
"Không cảm thấy ghen tỵ sao? Em sẽ khiêu vũ với người khác đó."
Ngụy Âu Dương bật cười, "Có cái gì mà ghen tỵ?" Bàn tay đang xoa lưng cậu dời xuống, "Anh khiêu vũ ở trên giường cùng em nhiều rồi không phải sao?"
"Anh không khiêu vũ được với người chết đâu, em mệt chết đi." Vũ Thanh An cau có đẩy tay người đàn ông này ra, lầm bầm nói.
Hắn thấy cậu đã hoàn toàn đầu hàng, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều dần truyền ra, xác định ngủ rồi, lại một lần nữa chỉnh chăn, sau đó ôm người thanh niên trẻ vào lòng, hai mắt cũng nhắm lại.
Sang ngày hôm sau, vị tổng giám đốc này lại một lần nữa lạm dụng chức quyền nghỉ việc, lấy xe đưa nhân tình nhỏ của mình đi chọn đồ. Bởi vì Ngụy San đã đặt trước váy ở nơi khác bọn họ không đi cùng nhau, chỉ còn lại Vũ Thanh An là chưa chuẩn bị gì. Đúng giờ chiều nay Ngụy San nói sẽ gặp lại ở nhà để bắt đầu đi tới trường, có thể nói thời gian khá gấp gáp, Vũ Thanh An chắc là người chuẩn bị muộn nhất rồi.
"Con bé nói chiều nay giờ, hiện tại là giờ sáng, cũng không phải quá ít, anh với em chuẩn bị một chút, sau đó đi ăn trưa, đến chiều thì ổn rồi." Ngụy Âu Dương mở cửa xe cho cậu, đưa tay lên nhìn đồng hồ nói.
Hắn hôm nay mặc quần đen dài, áo thể thao ôm sát cơ thể tôn lên cơ bắp rắn chắc, mái tóc hơi dài vì không dùng keo nên tùy tiện rủ xuống, đeo một cái kính râm, làn da màu đồng nổi bật ở dưới ánh nắng, đi cùng còn có một người thiếu niên trẻ tuổi mặc áo phông trắng quần đen bình thường, nhưng mà dung mạo không thể coi thường được. Hai người này đi cùng nhau, mọi người đều lầm tưởng là minh tinh điện ảnh nào đó xuất hiện.
Bởi vì Ngụy Âu Dương xuất hiện trên truyền hình hay báo phần lớn đều là bộ dáng chỉnh tề mặc vest tóc chau chuốt cẩn thận, thế nên là lần này hắn còn đeo kính râm che một phần khuôn mặt, không mấy ai nhận ra.
Trái lại, Vũ Thanh An không lâu đã bị phát hiện, dường như rất giống với Nhị Ngụy thiếu gia cách đây không lâu được đưa tin trên báo cùng đài truyền hình.
Ngụy Âu Dương lo lắng sẽ có thêm người đến, nhanh chóng đưa cậu đi thẳng vào cửa hàng, đóng cửa lại cắt đi đám người tò mò kia.
"Hai người cần gì ạ?" Nữ tiếp viên thấy bộ dáng hai người giống như vị minh tinh, đặc biệt là người đàn ông cao lớn kia, nom có vẻ rất nhiều tiền.
Vũ Thanh An bước vào chỉ lo nhìn mọi thứ xung quanh, có vẻ nơi này rất đắt đó.
Ngụy Âu Dương bỏ qua ánh mắt như hổ đói của nữ tiếp viên kia, hất cằm về phía trước, nơi Vũ tiểu miêu vẫn đang ngơ ngác nói, "Chuẩn bị cho cậu ấy, nơi này các người có gì tốt nhất, đẹp nhất, tất cả đều mang ra".
Đôi đồng tử xanh lướt qua mái tóc hơi xù xù của cậu, ừm, tuy là mặc vào mới mái tóc đó rất ngốc manh, nhưng mà dù gì cũng là dạ hội.
"Cho người chuẩn bị thêm đi." Giọng không cảm xúc gì cả.
"Vâng, chúng tôi đã có đội ngũ chuyên nghiệp ở đây rồi, ngài đừng lo."
"Trước hết chọn đồ cho cậu ấy, đến chiều chúng tôi sẽ quay lại chuẩn bị tiếp." Ngụy Âu Dương bỏ kính mắt ra, đi tới bên bàn ngồi xuống, dứt khoát chọn một tờ báo kinh tế lấy đọc.
Nữ nhân viên húp một ngụm khí, nhìn người thiếu niên kia vốn dĩ đã quen mắt rồi, hóa ra chính là hai anh em Ngụy gia, người đàn ông kia chính là Ngụy Âu Dương!
Vũ Thanh An đột nhiên thấy thái độ mấy nhân viên còn niềm nở hơn nữa, lôi kéo cậu đi, liếc mắt qua chỗ Ngụy Âu Dương ý hỏi thì người đàn ông chỉ gật đầu cười một cái, nói không sao cả.
Loay hoay mất bao nhiêu thời gian, đến gần trưa Ngụy Âu Dương mới chấp nhận được. Bộ hắn chọn cho cậu là y phục đen tuyền cổ điển, bộ này trùng hợp vừa khít với kích cỡ của Vũ Thanh An, ôm vào cơ thể tôn lên dáng người của thanh niên trẻ, mặc vào liền toát lên thần thái ung dung điềm tĩnh thu hút tầm nhìn, đến mấy nữ nhân viên cũng phải đỏ mặt trông theo. Ngụy Âu Dương gật đầu, so với mấy bộ đồ màu sắc hỗn tạp kia, màu đen cổ điển vẫn là tốt nhất.
Hai người đặt bộ vest ở lại sau đó tìm nhà hàng đến ăn, Vũ Thanh An nói thích được ăn thịt nướng, tuy rằng không phù hợp cho lắm với bữa trưa, nhưng mà chỉ cần cậu thích, hắn đều tìm tới được.
Lúc hai người đến quán, bên trong hầu như không có ai cả, mấy quán nướng như vậy bình thường ban ngày rất ít khách, chỉ có chiều tối là đông, chủ quán nhận ra hai anh em Ngụy gia, tiếp đón rất niềm nở, còn đặt hẳn phòng riêng.
Vũ Thanh An đi theo Ngụy Âu Dương đến phòng, mọi thứ đã được bày sẵn ở trên bàn, từ đủ loại thịt, phô mai, đến nồi lẩu cũng được đặt ở xe đẩy bên cạnh. Hắn cho phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người tự mình thưởng thức bữa ăn.
Vũ Thanh An một bên cầm đôi đũa, ánh mắt cứ đăm đăm vào mấy miếng thịt đang ở trên vỉ nướng, mắt to tròn nhìn không hề chớp động, Ngụy Âu Dương thấy thế, đành phải lấy thêm nhiều thịt cho vào nướng, gắp ra mấy miếng chín rồi cắt cho cậu.
"Ăn từ từ thôi, mới nướng xong sẽ nóng đấy."
Lời vừa mới dứt xong, Vũ Thanh An đã lấy ra một miếng cái ngâm, thêm một chút kim chi đặt lên trên miếng thịt bò, dứt khoát cho vào miệng.
"Tham ăn."
_____
Ngụy San vừa chuẩn bị xong đồ đi xuống dưới sảnh, đó cũng là lúc Ngụy Âu Dương đưa Vũ Thanh An trở về. Cậu đẩy cửa xe ra, dáng người đứng thẳng, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Ngụy San.
Cô nhìn thấy lập tức đi tới, "Oa, Vũ An, hôm nay thật sự rất đẹp trai!"
Âu phục phẳng phiu ôm sát cơ thể cậu, mái tóc đen được vuốt nhẹ ra phía sau, vài sợi tóc rủ trước mặt, đôi mắt như biết nói, cánh môi nhếch lên cười nhẹ, vô cùng câu nhân.
Vũ Thanh An ngày hôm nay, tuyệt đối có thể chiếm ngôi Vua đó!
Ngụy Âu Dương thành công đẩy Ngụy San vào trong xe rồi, đối với Vũ Thanh An thì giữ lại dây dưa không chịu thả người.
"Em sắp muộn đó." Vũ Thanh An liếc cái đồng hồ ở trên tay hắn.
Nhưng mà người đàn ông hoàn toàn không để ý vấn đề đó, đôi đồng tử xanh hơi híp lại, bàn tay to lớn vuốt nhẹ tóc cậu, dần dần trượt xuống cần cổ, ngón tay cái vuốt ve một phần trông rất khả nghi.
"Đừng vui chơi quá, đám nữ nhân đó che được, nhưng anh đảm bảo không giữ được lâu đâu." Hắn nhớ được nửa tiếng trước, nơi này còn có hôn ngân đỏ tím cả lại mà.
Quả nhiên, khuôn mặt Vũ Thanh An nhuốm một màu hồng, cậu rụt cổ có ý tránh bàn tay hắn, nhanh chóng xoay người chui vào xe.
"Nhớ trở về đúng giờ." Ngụy Âu Dương không so đo với cậu, quay ra nói với tài xế là A Báo, ý là nếu như đã đến thời gian, mặc kệ cái gì cũng phải đưa người về nhà đúng giờ.
Xe khởi động rời đi, nhìn dáng người cao ngất của nam nhân, có thể đoán được trên khuôn mặt hắn đang cười vô cùng ý vị, bộ dáng hệt như một lão sói gian manh.
Biết thế cậu đã đòi đi ăn ở quán mình chọn, để hắn chọn lại còn muốn lấy phòng riêng, thực sự là tự đưa mình vào miệng sói mà.