La Uyển Như chạy về La gia tìm mẹ mình, vừa nhìn thấy bà thì xúm lại, nước mắt hoa lệ khóc, "Con gái mẹ bị bắt nạt đó!"
Ở La gia chỉ có mình La Uyển Như là con gái, thành tiểu thư độc nhất, từ nhỏ đã được đối đãi như công chúa, mẹ luôn cưng chiều, cha thì tùy hứng sớm đã hình thành thói xấu cho nàng, cái gì cũng phải có được, bọn họ không để ai ngược đãi con gái cưng của mình cả.
La phu nhân gả vào La gia khi còn rất trẻ, bây giờ mới cập kê tuổi tứ tuần, trên khuôn mặt không hề xuất hiện dấu vết của thời gian, tư thái quý phái chuẩn mực của vị phu nhân giàu có, một bên đang ngồi xem báo chí thời trang, một bên còn có người chăm sóc sửa móng, nghe thấy con gái mình than thì nhàn nhã hỏi ngược lại, "Là ai lại dám khi dễ con?"
La Uyển Như lôi trong túi xách đắt tiền ra một tấm ảnh giơ trước mặt bà, "Anh ấy là người con đã nói đó".
Bà La buông tờ báo, giơ tay ra lấy tấm ảnh nhìn, "Không tệ, có dáng của cậu quý tử", trong ảnh là hình một người thanh niên mặt mũi sáng sủa, ngũ quan khá đẹp, đôi mắt phượng rất đẹp, cánh môi vẽ lên đường cong hoàn mỹ thản nhiên cười.
"Là nhị thiếu gia nhà Ngụy đó mẹ!"
La phu nhân nhíu mày, "Ngụy gia chỉ có đúng cặp trai gái, làm gì có thêm người con trai nào đâu?" Ngụy đại thiếu gia bây giờ đã là gia trưởng, tuy là gia tộc ít người còn lại, nhưng mà tầm ảnh hưởng vẫn rất lớn, gia thế trong ngoài nước ai cũng đều biết, Ngụy Âu Dương chỉ có một người em gái duy nhất, lấy đâu ra em trai?
"Mẹ không biết đâu, tuy anh ấy họ Vũ, nhưng mà vào đợt thực tập hè, anh ấy trực tiếp được thực tập chức thư ký Tổng giám đốc, sau đó thì mỗi ngày đều có người đưa đón đi học, có ngày Ngụy Âu Dương còn trực tiếp đưa đón, vệ sĩ của hắn cũng phái theo."
La phu nhân nghe đến đây thì lập tức bác bỏ, "Chỉ từng đó thì không đủ nói lên điều gì cả". Nếu như họ Vũ mà là em trai thật sự của Ngụy Âu Dương, vậy hẳn đã đổi họ công khai bên ngoài, mà bà nghe thế nào lại cảm thấy người thanh niên này giống như là tình nhân của vị Ngụy tổng kia thì hơn.
"Là thật đó, ở trường hồ sơ của anh ấy cũng đổi địa chỉ liên hệ rồi, là nhà chính của Ngụy gia đó mẹ!" La Uyển Như đem điều quan trọng nhất nói ra.
La phu nhân kinh ngạc, tình nhân thì không thể có tư cách vào nhà chính Ngụy gia được, chỉ trừ trường hợp được đích thân gia chủ mời tới. Tính cách của Ngụy Âu Dương ai cũng biết, lãnh đạm tàn độc, hắn là người làm kinh doanh, sau lưng còn nắm giữ giới xã hội ngầm, vẫn còn trẻ nhưng biết cách loại bỏ những người vô dụng và có ảnh hưởng tới mình. Ngụy Âu Dương sẽ không bao giờ để chuyện tình cảm lấn chiếm đến việc cá nhân của hắn, hơn nữa trước giờ người đàn ông có tiếng đào hoa, chơi đùa không dứt, làm sao sẽ yêu được ai đến mức để họ bước chân vào nhà chính mà không hề đề phòng đâu.
Mà người thanh niên này nhìn thì chỉ toàn nét châu Á, so với hai anh em Ngụy gia cũng không giống ở điểm nào cả, chắc là con riêng rồi.
Cho dù như thế nào, có thể thản nhiên ra vào nhà chính Ngụy gia, lại được gia chủ dụng tâm bảo vệ như thế, vai trò chắc chắn không hề nhỏ. Hơn nữa, khí chất của người thanh niên này rất tốt, ôn hoà điềm tĩnh nhưng cao quý, ở người thường không tự dưng mà có.
"Rất hợp với con." Bà gật đầu, bồi thêm một câu nữa, với vấn đề vừa rồi lại không bàn gì tới.
"Nhưng mà đấy không phải vấn đề chính!" La Uyển Như tức tốc đem chuyện vừa rồi nói ra.
"Con ngay cả nói rõ ràng với người ta còn chưa nói, bây giờ nếu cô gái kia là bạn gái thật của người ta thì làm sao?" Ngày thường bà luôn chiều con gái mình, cái gì cũng đều cho nó hết, nhưng mà lần này lại không phải tình huống bình thường, đối phương là người của Ngụy gia, ngay cả La gia cùng nhiều gia tộc khác đã không thể đối địch lại với mình Ngụy Âu Dương, nếu chỉ vì sai sót của con gái mà gây ảnh hưởng đến cả gia tộc, bà sẽ phải cân nhắc lại.
La Uyển Như ngạc nhiên, đến ngay cả mẹ cũng không ủng hộ nàng, "Con không chịu được thế này, con thực sự thích anh ấy! Để con tìm bố!"
"Con có tìm bố cũng vô dụng thôi. Cứ kệ cô bé, con làm việc của mình là được rồi, đừng suốt ngày gây rắc rối như thế." La phu nhân dùng tay xoa xoa ấn đường, mọi người ở đây đều hiểu được một điều, động vào Ngụy gia chẳng khác gì tự chui vào hang cọp cả.
La Uyển Như ủy khuất, hai hốc mắt đỏ cả lại, cha mẹ luôn xem nàng như bảo bối, trước giờ nàng muốn gì cũng đều có hết, thế nhưng lần này chỉ vì một đứa nữ sinh mà trực tiếp từ chối, còn nói nàng đi gây sự.
"Con là con gái mẹ mà!" Nàng đứng phắt dậy bỏ lên lầu, cũng không thèm quay lại nhìn La phu nhân.
"Tiếp tục đi." La phu nhân dặn dò, nâng lên tờ báo đọc, vừa lúc lại bắt gặp bài báo đặc biệt, là về Ngụy gia, tấm ảnh được in ra rất lớn và rõ ràng, chụp hình Ngụy Âu Dương đang đi cùng một người thanh niên trẻ tuổi, chính là Vũ Thanh An người mà con gái bà đã đưa ảnh. Người viết bài xem ra khai thác được rất nhiều nguồn tin, đến chuyện ở đại học A cũng biết được, tiêu đề giật tít quả nhiên là Nhị Ngụy thiếu gia.
Nếu Nhị Ngụy thiếu gia này xuất hiện, bọn họ cùng lắm chỉ cho rằng Ngụy gia có thêm một miệng người ăn, còn chưa biết có phải lại là cậu công tử ăn chơi trác táng hay không. Bài báo này vừa hay nói lên thắc mắc của bà, Nhị Ngụy thiếu gia này bây giờ mới xuất hiện, chứng tỏ gia chủ Ngụy Âu Dương cố tình giấu giếm, không phải quân hùng mạnh sẽ không vội lấy ra, La Uyển Như nói thành tích cậu ta rất tốt, rất thông minh, có phải là thêm quân cờ trợ giúp cho gia tộc hắn hay không?
Đúng là như vậy thật thì Ngụy gia bây giờ sẽ thêm một đối tượng để gả đến của mấy tiểu thư nhà giàu, Ngụy Âu Dương bọn họ không thể với tới thì sẽ bắt lấy Nhị thiếu gia thôi.
La phu nhân trầm tư ngồi tính đi tính lại, cảm thấy con gái mình cũng rất có tư cách đứng cùng Nhị Ngụy thiếu gia kia, chướng ngại vật bây giờ chỉ là nữ sinh gì đó thôi, còn Ngụy Âu Dương thì bỏ qua, chỉ cần bắt được cậu ta, vậy xem như thành công rồi.
Nhưng mà thực tế rất tàn khốc, người ta là tình nhân trong lòng vị nào đó a, làm gì có chuyện bắt là dễ dàng bắt như thế được.
Buổi chiều nay tan tiết, Ngụy San phải đi làm thủ tục lấy thẻ thư viện, Ngụy Âu Dương có lẽ lại lấy cương vị sếp lớn oai phong đường hoàng trốn làm về sớm, đến cổng trường rồi liền gọi điện kêu Vũ Thanh An ra ngoài, cậu không thể bỏ cô lại được, ai ngờ hắn liền nói.
'Bỏ A Báo lại! Lát anh ta sẽ đưa nó về.'
A Báo đứng ngay sau cậu, người đàn ông này lại nói rất lớn, như là cố tình cho người nghe thấy, lúc Vũ Thanh An quay ra ngại ngùng cười, A Báo rất biết điều nói, "Tôi sẽ đưa tiểu thư về, Vũ thiếu không cần lo lắng".
"A.. Vậy được rồi, để tôi nói với cô ấy đã."
Lời mới vừa dứt, điện thoại lại truyền đến tiếng rống giận của người đàn ông, "Đầu bông cải, em còn định để anh đợi nữa sao?"
"Được, em đi đây." Vũ Thanh An nghe thấy hắn bất mãn, bỏ ngay ý định quay lại tìm Ngụy San, đành phải một mình bước ra ngoài tìm xe của Ngụy Âu Dương.
Ngụy Âu Dương lúc này đã đứng ngoài xe chờ sẵn, mắt vừa thấy thân ảnh người thanh niên bước ra liền đi tới, nhanh tay lấy cặp của cậu, "Hôm nay ra ngoài ăn đi".
"Có chúng ta thôi sao?" Vũ Thanh An hỏi ngược lại. Hai người anh em Ngụy gia mối quan hệ thực là khó nói, em gái từ xa về, ngày đầu nhập học cũng không hề quan tâm, còn cố tình bỏ lại để đi ăn.
"Là anh với em, không phải bữa ăn họp gia đình." Ngụy Âu Dương làm động tác quen thuộc, bàn tay thô to áp lên mái tóc bông xù của Vũ tiểu miêu, vò vài lần, xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không buông.
Khuôn mặt cậu hơi ửng hồng, họp gia đình là ý gì chứ.
"Mau vào đi, em còn muốn phát ngốc đến khi nào." Người đàn ông mở cửa xe, nhanh gọn tống Vũ tiểu miêu vào trong.
Nhìn cậu thu người vào trong xe, bày dáng vẻ biếng nhác lôi điện thoại ra bắt đầu nghịch hắn mới đóng cửa lại, vòng ra phía bên kia xe. Khi mở cửa xe ra, đột nhiên người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt rọi thẳng đến góc đường bên kia, nơi có một nam nhân mặc âu phục chỉnh tề đang yên lặng đứng đó cùng một người mang đồ đen.
Khoé miệng câu lên nụ cười tà mị, hắn không làm gì thêm, xoay người bước vào trong xe. Xem rất nhanh khởi động rời đi, nam nhân đứng ở bên góc đường nhìn theo một lát, sau đó mới nói một câu, "Dò hỏi xem chừng nào y về".
"Vâng, Hạ thiếu." Người mặc đồ đen gật đầu, một mình rời đi.
Hạ Dịch Phong không nói gì nữa, cất bước đi thẳng vào trong trường...
Xe đi một lúc, đến đoạn ngã tư thì Vũ Thanh An giật mình, quay sang hỏi người đàn ông, "Không đi ăn sao?"
Đoạn đường vừa rồi đi rất giống với đường về căn hộ cũ của cậu. Quả thực, Ngụy Âu Dương nói, "Người mới đã dọn đến rồi, hôm nay bà chủ nói em nên đến xem lại phòng, xem dọn còn bỏ sót gì hay không".
Vũ Thanh An gật gù, quả thực từ ngày đó bà chủ thuê gọi qua cho cậu, cậu nói ngày hôm sau sẽ qua, cuối cùng lại quên mất, đã một thời gian rồi, bà ta không gọi cậu giục thì thật là lạ.
Xe đến nơi, Vũ Thanh An cùng Ngụy Âu Dương đi đến, về đúng phòng cũ, bà chủ thuê đã chờ hắn ở đó, vẫn kiểu lối trang điểm loè loẹt, mỉm cười vui vẻ cầm sẵn chìa khoá.
"Chu choa, thật biết giữ lời hứa, nếu cậu không quay lại thật thì tôi rất buồn đó". Câu này là bà ta nói với Vũ Thanh An.
Cậu cười trừ, trong lòng chỉ cảm thấy bà này cũng thật là phiền phức, nếu không phải là họ, đổi lại là cô nữ sinh nào đó, nói không chừng bà ta đuổi đi không dứt miệng.
Ngụy Âu Dương bước lên trước tiếp lấy chìa khoá, "Cảm ơn" một câu rồi mở cửa, để cậu bước vào trước.
Vũ Thanh An đột ngột rời đi, một cái nhìn lại cũng chưa kịp, đây là lần đầu sau một thời gian dài chưa trở về. Nói như thế nào cậu đã sinh sống ở nơi này một thời gian, từ lâu đã trở thành nhà của mình, là tổ ấm mình từng gắn bó cùng, nói không lưu luyến chính là nói dối.
Bây giờ nhìn căn phòng trống không, mấy đồ dùng căn bản thì được phủ kín, bên trên bề mặt vải đã xuất hiện lớp bụi mỏng cả rồi, bỗng chốc đem cậu cảm giác như trở về ngày đầu tiên đến đây.
"Có vài thứ tôi tìm được bị sót lại, cậu xem còn thiếu thứ gì không, ngày mai tôi cho người dọn dẹp phòng cho người mới rồi." Bà chủ đứng ở ngoài cửa nói với vào.
Vũ Thanh An đứng ở giữa phòng nhìn xung quanh một hồi, ngón tay nhẹ lướt trên tường màu lam ngọc, cuối cùng đi vào trong phòng ngủ, hốc mắt có chút nóng lên. Ngụy Âu Dương đi từ đằng sau, hai cánh tay giang rộng ra ôm lấy cậu, "Đứa ngốc, tại sao lại buồn?"
Vũ Thanh An rũ mi, cười cười, "Nơi này bây giờ đã có chủ mới rồi, sau này anh đuổi em đi, em biết về đâu?"
Hắn không thoải mái với câu trả lời này, vòng tay ôm chặt hơn, "Ai nói anh sẽ đuổi em đi?"
"Phải phải, anh không có đuổi em đi." Cậu ăn đau, không chịu được gọng kìm của người đàn ông mà bắt đầu phản kháng, bị hắn trêu chọc một lúc mới đồng ý buông ra, bắt đầu đi xem xét xung quanh.
Ngụy Âu Dương ở trong phòng Vũ tiểu miêu thăm quan vài vòng, tuy là đồ đạc của cậu không còn, mọi thứ trống hoắc, nhưng mà chỉ cần có cậu ở đây, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh dương quang ấm áp trong căn phòng, không khí của một gia đình thật sự.
Hắn chợt nhớ ra là Vũ Thanh An vẫn chưa bỏ hết đồ của mình ra ngoài, vẫn còn rất nhiều thứ để sót lại ở trong thùng chưa được lấy ra. Có lần hắn hỏi thì cậu chỉ trả lời, "Ở phòng anh không thể bày biện đồ của em tùy tiện được, trông xấu muốn chết".
Vũ Thanh An thấy ở nhà chính kiến trúc mang thiên hướng châu Âu, về độ xa hoa sang trọng không cần phải nói tới, phòng riêng của gia chủ thì càng miễn bàn. Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên ở trong phòng hắn, nhìn cái giường kingsize ở ngay giữa phòng, thế nào cũng giống phòng của vị vua hơn.
Lúc đó cậu suy nghĩ, có phải nhà giàu nào cũng thích giường kingsize hay không, ngay cả khi ngủ một mình a?
Khi Ngụy Âu Dương quay lại phòng ngủ thì Vũ Thanh An đang ở trước giường lục lọi gì đó, tấm đệm bị nhấc lên, cậu với tay vào sâu bên trong, lấy ra một vòng bạc.
Hắn nhìn thấy, hỏi cậu, "Là gì vậy?"
"Vòng cổ của em, từ bé em đã có thứ này rồi, tên em cũng được khắc ở bên trong", cậu lại gần hắn, đem một tấm bạc nhỏ lật đằng sau ra, ở đó quả thực khắc tên Vũ Thanh An, "Hồi đó cũng vì thế mà mẹ ở cô nhi viện biết tên em, bọn họ vẫn nghĩ là cha mẹ em một ngày sẽ quay trở lại".
Nhưng mà năm qua đi vẫn không một ai đến.
Vũ Thanh An hít sâu một hơi, đè nén tâm tình lại, về lại nơi này có rất nhiều cảm xúc đan xen, "Em vẫn luôn đeo nó, nhưng mà từ khi rời cô nhi viện, khi đeo cái vòng này em đều gặp ác mộng, không thể ngủ được".
"Vậy sao không vứt nó đi? Bọn họ nếu như muốn tìm em thì đã đến từ lâu rồi, sao còn cần nó nữa." Ngụy Âu Dương thản nhiên nói.
Cậu cười khổ, "Không phải, chỉ là giữ nó ở bên mình, sẽ có cảm giác an toàn hơn thôi."
Ngụy Âu Dương lấy vòng cổ khỏi tay Vũ Thanh An, cậu hiểu ý hắn muốn xem, tay thả lỏng ra để hắn cầm. Chiếc vòng bạc là rất nhiều mắt xích nhỏ liên kết với nhau, có một chốt để tháo ra, một bảng nhỏ hình chữ nhật, đằng sau có khắc tên cậu, mặt trước không có gì cả, xem qua thì có vẻ đơn giản, nhưng khi để chúng dưới ánh đèn vàng thì phát ra ánh kim quang rất lạ. Chiếc vòng này không đơn giản là một vòng bạc bình thường.
Nhìn theo bóng lưng người thanh niên đang kiểm tra lại đồ đạc còn sót, một bên sườn mặt xinh đẹp lộ ra, hắn trầm tư suy nghĩ, trực giác sắc bén khiến cho hắn hoài nghi sự việc.
Nếu như cha mẹ cậu bỏ lại ở cô nhi viện với chiếc vòng này thì nguy cơ họ tìm đến cậu là rất cao, nhìn giá trị của nó không hề nhỏ, còn có điểm khác lạ nữa. Cần phải xem xét lại chiếc vòng, thân phận Vũ Thanh An có vẻ không đơn giản như hắn nghĩ.
Nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy thì phải chuẩn bị thật tốt cho cậu, thân phận thực của Vũ Thanh An có thể sẽ đem đến nguy hiểm, nhiều phiền toái cho cuộc sống bây giờ.
"Mọi thứ xong hết rồi." Vũ Thanh An xác định không còn thứ gì bị sót lại ở đây nữa mới gọi hắn.
Ngụy Âu Dương gật đầu bỏ chiếc vòng bạc vào túi áo, đi đến đón lấy thùng nhỏ trên tay cậu bước ra ngoài. Hai người họ phải mất một lúc lâu sau mới có thể dứt khỏi bà chủ nhà, khi ấy người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn rồi, bàn tay giữ chiếc hộp nắm lại thật chặt, gân xanh nổi cả lên, phải vất vả lắm Vũ tiểu miêu mới làm dịu được ác thú này kéo ra ngoài xe.
"Anh yên tâm, sau này em sẽ không tìm mấy chỗ như thế thuê nhà đâu." Vũ Thanh An kéo đai an toàn.
"Còn có lần sau thuê nhà sao?" Ngụy Âu Dương đanh giọng hỏi câu này, ánh mắt ác liệt bắn sang.
Cậu biết mình lỡ miệng lại chọc vào hắn, vội thu người lại lắc đầu, "Không có, không có lần sau đâu".
Ngụy Âu Dương sa sầm cả nét mặt, vừa nãy nhìn bà mụ kia kéo kéo tay Vũ Thanh An hết phải rồi sang trái, nói thương một câu nhớ hai câu liền khiến hắn một nhát bổ đôi người ra, thật không biết lượng sức mình.
Vũ Thanh An phát hiện người đàn ông đi qua ngã tư rồi, không có rẽ sang đâu cả, mà lối đi thẳng đến chỉ có khu căn hộ cao cấp của Ngụy Âu thị thôi, "Anh bảo ra ngoài ăn mà?"
"Ra khỏi nhà với trường học thì không phải là ra ngoài sao?" Ngụy Âu Dương đánh tay lái đi lên, bảo vệ nhìn thấy hắn thì mở cửa, chiếc xe đắt tiền chậm rãi đi vào khu, vòng qua bồn hoa lớn rồi dừng lại trước một căn hộ.
Mở cửa bước ra ngoài, đây là lần đầu cậu được ở trong khu này vào buổi tối, dọc lối đi có đèn thắp sáng, mỗi căn hộ bất kể có người ở hay không đều sẽ được bật đèn ở cửa vào, khung cảnh tĩnh lặng yên bình đối lập hoàn toàn với đô thị ngoài kia lại không mất đi vẻ sang trọng hiện đại, chả trách tại sao nơi này nhiều người có tiền với ngôi sao sinh sống như thế. Ngụy Âu Dương vẫn ngồi ở trong xe, đợi cổng tự động mở lối ra thì lái xe vào trong gara, Vũ Thanh An khi này mới chú ý, nhìn sang thì vô cùng ngạc nhiên, này là căn hộ ngày trước cậu rất yêu thích, mỗi lần đi qua đều ngó xem.
"Này, là của anh sao?" Vũ tiểu miêu tròn mắt nhìn, hai chân vẫn chôn ở trước cổng không đi vào.
"Cả khu này là của anh, em hỏi cái nào vẫn như vậy thôi." Ngụy Âu Dương cười đắc ý.
Vũ tiểu miêu bĩu môi, đi theo hắn bước vào nhà.
Tiếng giày vừa chạm lên nền nhà, cả căn phòng "phực" một cái, đèn điện tự động bật lên, ánh sáng lan truyền đến mọi ngóc ngách trong nhà. Đối với Ngụy Âu Dương thì là chuyện thường ngày, nhưng mà có một tiểu miêu đi đằng sau vì chuyện này mà