Đứng trước căn phòng, Vũ Thanh An có chút khó tin được. Căn phòng này rộng hơn phòng ở căn hộ cũ kia, ngoại trừ bài trí theo phong cách đơn giản hiện đại cùng các đồ như tủ, bàn làm việc, giường hay các thứ khác ra, mọi đồ dùng còn lại đều là của cậu.
Biểu tình có chút mờ mịt, cậu không nắm bắt được tại sao rõ ràng chỉ là một bữa ăn liên hoan thôi, tưởng như là mình và hắn có lẽ sau này khó mà gặp lại, cuối cùng lại phát sinh ra chuyện kia, để rồi dây dưa không rõ suốt tận một năm tới.
"Tôi nghĩ thích em." Trong đầu tự dưng vang lên tiếng nói của người đàn ông.
Thích cậu?
Từ lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia rồi tiếp đến một tháng thực tập, hắn đều là một mặt lưu manh thích khi dễ mình, cuối cùng chính là thích cậu?
Dựa vào cái gì đây?
Còn nữa, chỉ vì vị kia đe doạ một hai câu muốn kiện ra toà liền kí giấy bán thân, cái này là chuyện gì?
Vũ Thanh An xoa xoa đầu, mái tóc đen nhánh vốn hơi xù vì mất nếp giờ lại giống như một đám bông cải, nhún nhún liên tục. Trong lòng rõ thực phiền não, muốn đánh chửi cũng không thể, trước hết về mặt thể lực đã khó mà so với hắn, hơn nữa cậu còn không đảm bảo hắn có nói thật hay không. Nếu như hắn quả thực kiện cậu ra toà vậy tiền đồ của mình liền bị hủy đi rồi.
Vũ Thanh An co chân nằm nhoài xuống giường, trong lòng ai oán một tiếng, quả nhiên là nhà giàu, so với giường nhà cậu tốt hơn nhiều lắm.
Tiếng chuông chợt kêu lên người nào đó mới giật mình, liếc qua tìm kiếm liền thấy trên tủ đầu giường có ví cùng điện thoại của mình, rất nhanh đã đưa tay lấy nó. Tay vừa bấm nghe bên tai đã truyền đến giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ. Người này là chủ thuê phòng của cậu, là một phụ nữ tầm hơn tuổi đã sớm ly dị chồng. Khi cậu mới đến khu đó bà ta còn đang lớn tiếng qua lại với một nữ sinh, cô gái tức đến đỏ cả mặt, trước khi đi còn hất lọn tóc xoăn vàng nói sẽ không bao giờ thèm thuê ở đây nữa. Người phụ nữ kia phỏng chừng cũng tức giận đến đáng sợ, thế nhưng vừa nhìn thấy cậu đang đứng ở một bên ánh mắt liền sáng lên, cứ như đem mọi thứ vất sau đầu nở nụ cười tươi rói nói "Cậu Vũ phải không? Ai nha quả thực người như tên, rất đẹp trai nha".
Mãi đến sau này Vũ Thanh An mới nhận ra lý do tại sao điều kiện phòng không quá tệ giá lại rẻ mà vẫn chưa có ai thuê, chính là do bà chủ này chỉ muốn tìm thuê những thanh niên có dung mạo, còn nữ nhân đến thì đôi ba ngày lại gây chuyện. Đa phần người đến nhiều nhưng lại không ở được bao lâu, phần lớn đi vì không chịu được tính khí bà chủ, còn lại đi là vì không chịu được sự "nhiệt tình" quá mức kia.
Bà chủ vẫn là cái giọng điệu đó, có khi còn thêm vài ý tứ, "Anh trai cậu đã đến thu dọn qua rồi. Cậu Vũ, cậu gia thế giàu có lại đẹp trai như thế, đến dọn đồ cũng có cả vệ sĩ giúp, cậu ở trọ chỗ tôi thật vinh dự."
Vũ Thanh An đảo mắt, người anh trai kia cậu dùng đầu gối cũng đoán ra được là Ngụy Âu Dương, mà người phụ nữ này nói sao cậu không biết được là đang ám chỉ hắn. Hắn không chỉ có chiều cao, dung mạo còn anh tuấn, bình thường ở công ty Ngụy Âu mỗi lần nghe đến Tổng giám đốc mấy nữ nhân đều một trận mặt đỏ tim đập, huống hồ là bà chủ này thích trai đẹp như vậy.
"Cậu Vũ, tôi gọi thật ra là muốn nói là tiền cậu đặt cọc vẫn còn một tháng, thế nhưng hợp đồng đã kí không thể hoàn trả. Cậu sớm sắp xếp ngày về xem lại còn đồ gì chưa dọn không, có người mới sắp tới rồi. Vậy đi nhé."
Vũ Thanh An ậm ừ nói đại khái mai hoặc ngày kia sẽ đến xong liền cúp máy, chiếc điện thoại cũ đã bị văng đến góc giường từ lúc nào không biết. Cậu lấy gối lập tức áp mặt xuống, cả người đều toát ra ý chán nản.
Không xong rồi, tiền nhà còn dư một tháng lại không hoàn trả, tiền tiết kiệm cùng đi làm cũng coi như mất một khoản. Vũ Thanh An vốn là tính vắt chày ra nước, về khoản tiền nong tính toán rất tỉ mỉ lại đặc biệt keo kiệt. Lần này mất đi số tiền dư đối với cậu là đau như cắt một khúc ruột.
Ngụy Âu Dương đi tới dựa vào kẽ hở ở cửa không tiếng động đẩy ra, nhìn thấy người nào đó ở giường vẫn giữ cái bộ đồ ngủ thùng thình, đang nằm úp sấp quay mông lại phía hắn, đầu hơi gục xuống, mấy sợi tóc vểnh lên rất có khí thế bây giờ lại tiu nghỉu buồn bã. Hắn đi tới gần ngồi xuống bên cạnh cậu cười hỏi, "Làm sao vậy? Nơi này em không vừa ý à?
Người kia hơi ngẩng đầu liếc lên cặp mắt to tròn, nhìn thấy hắn liền hạ xuống, tay dịch dịch kéo cơ thể qua một bên sau đó lại cúi đầu im lặng không nói.
"Bông cải, rốt cuộc em là làm sao?"
"Đừng có gọi tôi bông cải hay cá mắm này nọ, khó nghe muốn chết." Người nào đó bĩu môi biểu thị bất mãn.
Ngụy Âu Dương lại rất thích thú gọi cậu là bông cải, sở dĩ cái đầu cậu bình thường tóc không tạo kiểu đều xù xù lên, rất giống cây bông cải, tuy rằng không quá mức doạ người, nhưng thật sự với dung mạo người này, có thế nào cũng thật đáng yêu.
Quả nhiên tình nhân trong mắt đều hoá Tây Thi.
Vũ Thanh An thấy hắn chưa có nói gì liền thôi không bận tâm nữa, "Anh có lẽ là chủ nợ kiên nhẫn nhất đó, vừa cho người ta sống trong nhà lớn, có phòng riêng, lại còn hào phóng không đòi tiền nữa". Ngụ ý chính là tố cáo hắn cố tình trả phòng cậu trước thời hạn chặn tiền cậu mà.
"Vẫn là còn tùy." Ngụy Âu Dương thản nhiên đáp lại, kẻ trốn nợ hôm qua hắn đã cho người bắt được, có lẽ nên sắp xếp xử lí người xa cậu một chút, nếu không người này thấy sẽ bị doạ chạy mất.
Ngụy Âu Dương chẳng biết lôi từ đâu ra tờ hợp đồng bây giờ đã được in ra tờ mới phẳng phiu đưa đến trước mặt cậu, "Mau đem tờ này đọc kĩ càng mọi khoản đi rồi giữ nó, tôi với em mỗi người một bản, đừng có nghĩ sẽ xé, hợp đồng có bên thứ ba xác nhận rồi." Nói xong hắn còn hảo tâm chỉ chỉ ở góc cuối tờ giấy, nhìn rõ là chữ ký Tạ Như Linh, còn lại là tên tiếng Anh cậu nhìn không rõ ràng lắm, thật xấu mà.
Kì thực đó là chữ của Leo - người đàn ông tóc vàng ở quán Rosé, tuy có vẻ là tác phong không đứng đắn đường hoàng, thế nhưng chính là bạn lâu năm của hắn, cũng là một trong những người mà hắn tin tưởng nhất.
Khi Ngụy Âu Dương đưa ra Leo còn trợn đôi mắt nhìn hắn, "Ôi chao, nhanh như thế đã bắt đến tay rồi a?"
Cậu không đổi tư thế vẫn giữ nguyên dáng đó, gần nửa mặt chôn xuống dưới gối sâu, quả thực rất chăm chú đọc.
Ngụy Âu Dương đã bổ sung vào vài điều khoản, còn cho đánh máy không phải viết tay như mấy tờ kia, cậu đọc thấy vẫn như vậy, cũng lười quản. Xem ra hắn vẫn còn là quân tử, không động tay chân gì tới bản hợp đồng.
"Vậy là tôi ở đây một năm luôn sao?" Trong này có ghi ngoại trừ trường hợp khẩn thiết, hết ngày đều sẽ phải trở về nhà chính, "Nơi này tôi còn không biết là đâu, khẳng định rất xa thành phố".
Ngụy Âu Dương đáp lời, "Không có xa lắm, cũng không có hoàn toàn rời khỏi thành phố, chỉ đi lòng vòng một lúc thôi", bàn tay đưa ra chỉ chỉ một dòng chữ, "Em không có phương tiện gì, chính vì thế mỗi ngày tôi sẽ đưa em đi, phòng khi tôi có việc thì tôi sẽ cho người đến".
"Tôi là chủ nợ của em, em tạm thời làm việc cho tôi, nhưng em muốn làm gì thì tùy, duy chỉ có tài khoản của em tôi sẽ cho người giám sát. Nếu như có dấu hiệu khả nghi, tốt nhất em nên cẩn thận chạy cho xa." Người đàn ông nửa uy hiếp nửa đùa cợt sau đó lại quay trở về như cũ, "Nếu như tôi muốn em làm gì, em phải làm đó, sẽ không đặc biệt quá phận, em không cần lo."
Hiển nhiên Ngụy Âu Dương ra kế sách này chính là lạt mềm buộc chặt, dùng một năm kia đem cậu trói bên mình. Đến thời điểm e là cậu đã tình nguyện ngoan ngoãn ở trong lòng hắn.
Vũ Thanh An cũng không ý kiến gì, chính là bây giờ đầu óc quay mòng mòng, căn bản tiếp thu cái được cái không. Nhưng cậu biết là dù thế nào, hắn vẫn là chủ nợ, cậu vẫn nợ tiền hắn a.
"Rốt cuộc anh là ai thế?" Cậu nhẹ giọng hỏi một câu.
Vốn tưởng hắn chỉ là một vị thiếu gia nhà giàu thôi, ai ngờ đã là gia chủ rồi, cả căn nhà to lớn như vậy còn có cả quản gia. Hơn nữa với một Tổng giám đốc tập đoàn có nhiều tiền đến mấy cũng sẽ không có khả năng dẫn theo một đám người vệ sĩ cao lớn, nó là hơi quá đi?
Vệ sĩ vốn là để bảo vệ, một Tổng giám đốc công ty thì còn có thể bảo vệ cái gì? Cậu cũng chưa từng thấy qua.
Và quan trọng nhất là ngay từ đầu cậu biết hắn, người đàn ông này cao thấp đều thoát ra hơi thở vương giả, chính là một loại làm người ta cảm thấy bí bách, hoàn toàn yếu thế trước hắn. Cường đại như thế, không phải chỉ ở một người doanh nhân mà thành được. Nó chính là xuất phát từ tận trong xương tủy, ăn sâu vào máu thịt.
Hắn lại còn trẻ như thế.
Vì quay lưng lại, Vũ Thanh An cũng không thấy được đôi mắt xanh kia của người đàn ông hơi loé lên tia sáng.
"Tôi là Ngụy Âu Dương."
Hắn mỉm cười, Vũ Thanh An ngay lập tức giật thót mình. Ngụy Âu Dương cúi xuống nhẹ hôn cái gáy lộ ra, hắn biết chỗ này là điểm mẫn cảm của cậu.
"Nghỉ đi, đến bữa trưa tôi sẽ gọi em."
Người đàn ông hôn xong một cái thì không làm thêm cái gì khác lập tức rời đi, bỏ lại một người mặt đỏ tía tai.
Cậu không rõ ràng tính hướng của hắn, thế nhưng cứ như vậy thì thật sự không ổn...
_______
Vũ Thanh An: Hừ, chính là vô liêm sỉ.
Tổng giám đốc: Bảo bảo, lúc đấy em cũng không có phản đối.
Vũ Thanh An: Có thì cũng kịp sao??
Tổng giám đốc: Được được, vậy lần sau hôn chỗ khác.
Vũ Thanh An: Anh vô sỉ quá, đến nói cũng không biết đang nói cái gì sao??
Tổng giám đốc: Được được, Bảo Bảo, đều là anh sai, em đừng giận.