Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

chương 24: thi đấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhận thấy được cơ bụng trên eo mình đều đã nhũn ra, Hoắc tiên sinh không nhịn được, từ chối hoạt động tiếp theo của Bạch Thanh Thanh, chạy đến phòng tập thể thao của sơn trang.

Anh vừa dừng lại trên băng ghế tập, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Quách Tử Minh làm bộ kinh ngạc nói: “Thật trùng hợp, Hoắc tổng, không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh nhanh như vậy.”

Hoắc tiên sinh liếc anh ta, vẻ mặt cao lãnh quay đầu đi, ngồi xuống ghế gập bụng đã chọn.

Quách Tử Minh cũng không chịu thua, hai người chọn thiết bị giống nhau, anh ta đến gần hỏi: “Hoắc tổng, tập luyện một mình rất nhàm chán, có muốn đua một lần không.”

Lông mày Hoắc tiên sinh run lên, trong lòng tức khắc nghiêm nghị suy nghĩ, là một tổng giám đốc bá đạo, luôn luôn đứng trên vị trí rất cao, vậy mà có người dám đưa ra yêu cầu tỉ thí với anh! Còn là bạn trai cũa của Bạch Thanh Thanh!

Hoắc tiên sinh cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường quét khắp Quách Tử Minh, thu hồi tầm mắt, không nói đồng ý, đã bắt đầu hành động.

Thấy thế, Quách Tử Minh vội vàng làm theo anh, hai người không ai muốn bại dưới tay đối phương, động tác không hề chậm lại, tỉ thí kịch liệt rất nhanh đã thu hút những người khác trong phòng tập, vây thành một vòng xung quanh hai người, không ngừng cổ vũ.

Mồ hôi rơi xuống từng giọt, Quách Tử Minh dần cảm thấy lực bất tòng tâm, sau lưng áo thun thấm đẫm mồ hôi, anh ta hoảng hốt liếc qua người bên cạnh, biểu tình của Hoắc tiên sinh không thay đổi quá nhiều, anh mím môi, vẫn duy trì tốc độ ban đầu, thoạt nhìn nhẹ nhàng tự nhiên, căn bản không giống như đang tỉ thí với anh ta.

Cũng không biết qua bao lâu, động tác Quách Tử Minh ngày càng chậm, rốt cuộc cũng ngừng lại.

Trong đám người phát ra tiếng hoan hô, đám người cùng vỗ tay, nhưng Hoắc tiên sinh vẫn không dừng lại, thoạt nhìn vẫn rất nhẹ nhàng.

Bản thân đưa ra lời mời, mà thua mất. Quách Tử Minh lau mồ hôi, đám người vây xem vẫn còn đứng đó, anh ta không muốn ở lại nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hoắc tiên sinh cuối cùng mới mở miệng: “Anh muốn tái hợp với Bạch Thanh Thanh?”

Quách Tử Minh không hé răng.

Hoắc tiên sinh cười lạnh một tiếng: “Kim chủ của anh đồng ý chưa?”

Đám người vây xem nghị luận sôi nổi: Á à, không nhìn ra được đó, anh ta vậy mà là tiểu bạch kiểm?

Sắc mặt Quách Tử Minh cứng đờ, hung hăng cầm chặt khăn lông, buông ra nắm lại, vội vàng rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy không còn gì để xem, đám người cũng dần tản ra, Hoắc tiên sinh vẫn ra vẻ bình tĩnh vận động, chờ đến khi không còn ai chú ý bên đây, mới đứng lên, lau mồ hôi, đi ra từ một cửa khác.

Đứng ở cửa sau của phòng tập thể hình, biểu cảm Hoắc tiên sinh biến đổi, run rẩy đỡ tường ngồi xuống ghế dài.

Trời ạ thật là mệt chết bổn tổng giám đốc!

Ăn đồ ngon ở nhà Bạch Thanh Thanh quá nhiều, không chỉ cơ bụng mềm nhũn, mỗi ngày được Bạch Thanh Thanh chăm sóc đã quên mất chuyện tập thể hình, khi Bạch Thanh Thanh tập thể dục buổi sáng thì anh đang ngủ, Bạch Thanh Thanh nấu bữa sáng anh cũng đang ngủ, Bạch Thanh Thanh làm xong bữa sáng mới đem Chúc Chúc qua đây đánh thức anh, Hoắc tiên sinh xém quên mất, mình đã từng là người chinh phục cả cái phòng tập thể thao!

Hoắc tiên sinh ngồi trên ghế dài run rẩy.

Còn may còn may, chưa có ném mất mặt mũi trước mặt bạn trai cũ của cô.

Mồ hôi ướt đẫm, tứ chi vô lực, anh cần được Bạch Thanh Thanh hôn hôn mới có thể tốt lên.

Mà bên kia, Bạch Thanh Thanh trở về phòng, quả nhiên chó con đã tỉnh, cô vừa mở cửa đã vui vẻ nhào tới, mừng rỡ vòng quanh chân cô, vươn đầu lên nhìn nhìn, phát hiện không thấy Hoắc tiên sinh đâu hết, mới tiếc nuối nức nở một tiếng.

Bạch Thanh Thanh ôm nó lên một tay: “Có phải mày phải có Hoắc Minh Châu mới vui vẻ đúng không?”

“Ngao ô.”

“Không có cách nào, bây giờ Hoắc Minh Châu không ở đây, mày chỉ có thể ôm tao.” Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm ôm nó ra ngoài: “Hoắc Minh Châu đi tập thể hình, không chừng sau khi trở về tứ chi bủn rủn, không còn sức để ôm mày đâu.”

Chúc Chúc càng thất vọng rồi: “Ngao ô.”

Bạch Thanh Thanh chọc nó: “Anh ấy không ôm mày được, mày có thể chủ động lại, mày có biết trước kia tao đã làm gì mới có thể nắm giữ được anh ấy?”

“Gâu gâu!”

Đuôi chó hào hững vẫy vẫy, mắt sáng lấp lánh, hưng phấn kêu.

Bạch Thanh Thanh bổ sung: “Đương nhiên là anh ấy theo đuổi tao rồi.”

Chó con nức nở một tiếng, lỗ tai rũ xuống.

Bạch Thanh Thanh nhịn không được bật cười.

Sơn trang có đầy đủ phương tiện, cô mang Chúc Chúc đến công viên trò chơi, chó nhà người ta đều đã thành niên, chỉ có Chúc Chúc là chó con, thả nó qua một bên, nó linh hoạt nhảy nhảy trước mặt đồng loại của mình, quên mất Hoắc tiên sinh còn đang ở phòng tập thể hình, vui vẻ gia nhập với đám bạn.

Bên kia có chỗ nghỉ ngơi cho chủ nhân, Bạch Thanh Thanh tìm chỗ, tầm mắt vừa đặt trên người Chúc Chúc không lâu, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh nhắc đến tên Hoắc Minh Châu.

“Tôi nghe nói, lúc nãy Hoắc Minh Châu đang ở phòng tập thề hình của sơn trang.”

“Hoắc Minh Châu nào?”

“Chính là tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Minh Châu.”

“Ồ, không nghĩ rằng anh ấy lại đến đây, sao hả? Cô có gặp được không?”

“Không có, khi tôi đến đó, anh ấy đã đi rồi.”

Bạch Thanh Thanh rũ mắt, cầm muỗng cà phê quấy cái ly, cô nhìn chằm chằm quỹ đạo của cà phê, nghe vậy thì gợi lên khóe môi.

“Vậy sao đó anh ấy đi đâu?”

“Chắc là đến sân bóng.”

“Cô không đuổi theo sao?”

“Tôi có đói khát như vậy à? Hơn nữa cái sơn trang này có hạn chế hội viên, những người đến đây ai cũng đều xa xỉ hết, đâu cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hoắc Minh Châu.” Người phụ nữ dừng một chút, tiếc nuối nói: “Tiếc rằng những người xa xỉ đó có mấy ai đẹp như Hoắc Minh Châu, nếu không phải vì chó của tôi không muốn, tôi đã mang nó đến sân bóng.”

Bạch Thanh Thanh nhướng mày, cầm ly nhấp một ngụm.

Cô nhìn ra giữa sân, Chúc Chúc đang chọc cái đuôi của một con chó to lớn, hai con chó hình thể khác nhau, tuổi cũng cách biệt không ít, chó nhà người ta không dám dùng móng vuốt xốc Chúc Chúc lên, đành phải đáng thương trốn đi.

Đề tài bên cạnh xoay một vòng, lại dừng trên Hoắc tiên sinh.

“Anh ấy thi đấu cùng người khác trong phòng tập?”

“Đúng vậy, đối tượng chính là bạn trai của tiểu thư Lâm gia, hình như là tranh giành tình cảm?”

Bạch Thanh Thanh khụ một tiếng, cầm lấy khăn ăn lau đi cà phê ở khóe miệng.

“Có phải là vì Lâm tiểu thư không?”

“Đương nhiên không phải, vẻ ngoài Lâm tiểu thư đó rất bình thường, năng lực cũng bình thường, bây giờ vẫn chưa tiếng vào công ty nhà mình, có chỗ nào đáng để Hoắc Minh Châu coi trọng? Hình như là vì bạn gái hiện tại của Hoắc Minh Châu.”

“Hoắc Minh Châu có bạn gái?!”

“Tôi đoán thôi, chiều nay có người ở hồ bơi nhìn thấy anh ấy đứng cùng một chỗ với một người phụ nữ, không biết có phải hay không.”

Hai người có chút thổn thức, đổi sang đề tài khác.

Bạch Thanh Thanh ngồi cạnh nghe được hết, nhớ đến cái phao con vịt kia, không biết bọn họ có biết cái người nhìn thấy Hoắc Minh Châu có nhìn thấy bộ dáng của anh dưới hồ bơi không, nếu thấy được, với danh tiếng của Hoắc Minh Châu, chỉ sợ trong một đêm cả khu nghỉ dưỡng đều biết.

Bất quá, Hoắc Minh Châu thi đấu cùng Quách Tử Minh ở phòng tập…

Bỗng nhiên Bạch Thanh Thanh thấy mình cần phải hôn hôn anh một chút.

Trung tâm của câu chuyện, Hoắc Minh Châu đang trầm mặt, mặt mày tối tăm, bộ dạng cứ như mưa gió sắp đến.

Gậy quần vợt bị anh cầm trong tay vang lên tiếng két két, Quách Tử Minh đứng bên sân đối diện đang thở hổn hển, cứ tiếp tục kêu gào: “Lần nữa.”

Hoắc tiên sinh đánh thật mạnh.

Rời khỏi phòng tập thể thao, khổ cực lắm mới nghỉ ngơi thật tốt, định đổi qua chỗ khác vận động tiếp, kết quả mới vừa cầm lên cây vợt thì Quách Tử Minh đã đến, chủ động muốn so tài quần vợt với anh?

Ha hả, Hoắc tiên sinh chính là người đã chinh phục cả cái sân quần vợt đấy!

Đầu tiên anh đỡ bóng trên cao, rồi đỡ bóng bên dưới, sau đó giao bóng, làm Quách Tử Minh chạy loạn khắp nơi, hoa rơi nước chảy (hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình), anh chưa kịp đắc ý thổi khói súng vốn chẳng tồn tại trên cây vợt, kết quả Quách Tử Minh lại tự tìm đến nữa.

Hoắc tiên sinh tung ra từng chiêu, nhanh chóng giải quyết đối thủ yếu nhớt này.

Làm một tổng giám đốc bá đạo mỗi giây có thể kiếm được mấy trăm vạn, quần vợt không thể nào cản bước chân anh, Hoắc tiên sinh lãnh khốc xoay người bước ra khỏi sân, không ngờ rằng bị kéo lại.

Mà kim chủ của tên này, Lâm tiểu thư còn đang đứng bên ngoài cỗ vũ anh ta: “Tử Minh, Tử Minh đứng lên đi, đánh bại anh ta!”

Hoắc tiên sinh: “…”

“Hoắc Minh Châu, tôi sẽ không nhường Thanh Thanh cho anh.” Quách Tử Minh thở gấp nói: “Nếu tôi thắng anh, anh phải rời xa Thanh Thanh, không được dây dưa với cô ấy.”

“…”

Hoắc tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo như kết băng, độ ấm xung quanh giảm xuống không ít, anh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Quách Tử Minh đang nằm liệt dưới đất, môi mỏng chậm rãi mở ra: “Anh bị thiểu năng trí tuệ?”

“Ánh mắt trước kia của Thanh Thanh không tốt?”

Quách Tử Minh đỏ mặt.

Mắt Hoắc tiên sinh trào phúng: “Kim chủ hiện tại của anh không đủ hào phóng sao?”

Quách Tử Minh thất bại ngồi dưới đất.

Hoắc tiên sinh lãnh khốc quay đầu rời đi, cảm thấy mình mẹ nó quá đẹp trai, trở về nhất định phải đánh tiếng cho Bạch Thanh Thanh biết, nhất định cô ấy sẽ cảm động dựa vào lòng anh mà khóc.

Ha hả, anh chưa từng thấy Bạch Thanh Thanh như vậy đâu, khá là chờ mong đấy.

Chờ Chúc Chúc chơi mệt rồi, Bạch Thanh Thanh mới ôm nó đi đến bệnh viện thú y ở đây kiểm tra, chó con lăn lộn dưới bàn tay bác sĩ, còn cô ngồi một bên, cầm một quyển tạp chí thú cưng hóng chuyện.

Mấy cô gái đến đây để chăm sóc thú cưng của mình vẫn đang thảo luận chuyện của Hoắc Minh Châu.

“Nghe nói Hoắc Minh Châu so tài với bạn trai của Lâm tiểu thư, đối phương thất bại rất thảm hại.”

“Tại sao bạn trai của Lâm tiểu thư một hai đòi thắng Hoắc Minh Châu?”

“Tôi biết tôi biết, nghe nói là bạn trai của Lâm tiểu thư để ý bạn gái của Hoắc Minh Châu.”

“Thật sao?”

“Thật mà, Hoắc Minh Châu chính miệng nói ra, tuy ánh mắt bạn gái anh ấy kém, nhưng sẽ không coi trọng một tiểu bạch kiểm.”

Bọn họ tiếp tục thổn thức.

Lông mày Bạch Thanh Thanh run lên, tạp chí trong tay cứ như Hoắc Minh Châu, bị cô dùng sức siết chặt nhăn nhúm.

Hết chương

Truyện Chữ Hay