Tô Như Quân thoáng run rẩy cả người, bật thốt lên: "Làm sao có thể?"
"Tại sao lại không thể nào?" Tô Chân hỏi ngược lại: "Con đừng quên ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi! Người làm đầu bếp, có mấy ai là không bị mắc bệnh nghề nghiệp? Huống chi, năm đó cha đi theo ông nội vào nam ra bắc, để truyền bá đồ ăn Tô gia mà thường xuyên phải chạy ngược chạy xuôi, không chỉ vậy, còn phải sống trong mưa bom bão đạn. Những viên đạn kia không có mắt, đến bây giờ trong người cha còn ba mảnh đạn chưa lấy ra đây này."
Nói tới đây, giọng nói của Tô Chân hòa hoãn hơn: "Cha biết con hận cha, nhưng ông nội chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với con cả. Cho dù là năm đó, ông ấy giữ im lặng trong chuyện kia, cũng là do cha cầu xin, xin ông ấy vì mặt mũi của Tô gia, đừng đi nói chuyện giúp con. Con muốn hận thì hận cha đây này, muốn trách thì hãy trách cha. ông nội của con chưa từng làm sai chuyện gì."
Tô Như Quân bỗng nhiên tái nhợt mặt, run rẩy cả người.
Hình ảnh hồi còn bé, cứ bay qua lượn lại trước mặt bà.
Bao gồm hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy ông nội, bao gồm hình ảnh ông nắm tay dạy mình nấu ăn như thế nào, bao gồm hình ảnh ông nội rưng rưng nước mắt nói ra thân thế của mình, xin mình nhận lấy sách dạy nấu ăn, bao gồm hình ảnh mình xảy ra tai tiếng, ông ấy muốn giữ lại nhưng chỉ có thể bất lực xoay người ddi...
Tất cả mọi thứ, đều giống như đèn kéo quân kéo đến trước mắt bà.
Tô Như Quân mềm nhũn hai chân, lập tức tựa vào trên người Tô Ảnh, rưng rưng nước mắt: "Tại sao, cứ phải ép tôi đến vậy?"
Tô Ảnh thấy mẹ mình rối rắm lại giãy giụa như vâỵ, trong lòng nhói đau.
Cô ghét bản thân mình tại sao không mạnh mẽ lên.
Nếu mình đủ mạnh mẽ, sẽ không có ai ép buộc mẹ phải quyết định gì nữa.
“Đúng vậy, cha thừa nhận, cha đúng là từng giận cá chém thớt lên con." Tô Chân thấy biểu tình của Tô Như Quân, cũng biết bà đang do dự, lại bổ sung thêm một câu: "Năm đó lúc mẹ con và cha chia tay, không khác nào sấm sét giữa trời quang với cha. Cha không ngờ, bà ấy nói buông tay là buông tay được. Vậy nên, tự nhiên cha đã giận cá chém thớt lên con. Nhưng sau này cha thật sự đã hối hận! Chuyện lúc trước đúng đúng sai sai, đã không còn quan trọng nữa. Cha đã bảy mươi tuổi, đã vào cái tuổi thất thập cổ lai hy, cha còn có gì không nhìn rõ? Như Quân, nếu con nguyện ý, bây giờ cha sẽ nói xin lỗi con! Cha không lấy thân phận là cha ruột để cầu xin tha thứ, mà lấy thân phận gia chủ của Tô gia, xin con hãy nhìn vào phân thượng ông nội con sắp qua đời, tạm thời tha thứ cho cha!"
Nghe thấy Tô Chân nói như vậy, Tô Như Quân chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Tô Ảnh mấp máy khóe môi, muốn an ủi mẹ, nhưng phát hiện ra là không thể nói được chữ nào.
Cô có thể nói được gì?
Đây là chuyện của các bậc bề trên, cô có tư cách nói sao?
Tô Ảnh thực sự muốn muốn khuyên mẹ đừng đi Tô gia, nhưng Tô Ảnh cũng biết, cụ nội có ý nghĩa rất lớn với mẹ.
Nếu mẹ bỏ lỡ lần cuối cùng này, sợ rằng cả đời sẽ sống trong hối hận và tự trách.
Tô Ảnh hiểu hơn bất cứ ai, mẹ mình là người rất dễ tự trách mình, nếu không, năm đó Điền Mỹ Hòa cũng sẽ không ngông cuồng bắt nạt mình như vậy.
Đều là do mẹ cảm thấy mình mang theo một đứa con ghẻ theo, không xứng với Điền Thạch Trung, vậy nên mẹ mới để mình phải chịu ủy khuất, chỉ đối xử tốt với Điền Mỹ Hòa.
Bà chính là một người như vậy.
Một khi đã rơi vào trong vòng tự trách, sẽ rất khó đi ra.
Nếu không phải là vì Điền Thạch Trung ngoại tình rồi ly dị, sợ rằng bây giờ mẹ vẫn tiếp tục tự trách!
Loại tính cách Lâm Đại Ngọc() này, thật sự làm người muốn phát điên lên!
()Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Nàng đã ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận, chẳng biết chia sẻ cùng ai khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu, để ý, lại hay tự ái ( Trích: vi.wikipedia.org)