Nói tới đây, Tô Ảnh thở dài nói, nói: “Công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia rất quan trọng với bọn họ, mặc kệ là vô tình hay là cố ý, em đều sẽ không đi với cao Tô gia. Không cần phải làm vậy, và cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Phó Thịnh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Thế nhỡ mẹ em thật sự là người của Tô gia thì sao?"
"Chỉ cần mẹ không nhận Tô gia, em sẽ không phải là người của Tô gia." Tô Ảnh trả lời như chém đinh chặt sắt: "Nhà chúng em chỉ có em và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chúng em không cậy thế, cũng sẽ không để cho người khác coi thường."
Phó Thịnh mỉm cười.
Đúng vậy…
Đây mới là tính cách của Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhanh chóng ném cái ý niệm này ra sau đầu, hỏi Phó Thịnh: "Phó tổng, chúng ta sẽ ở mấy ngày để em còn đi chuẩn bị đò."
Phó Thịnh suy nghĩ một chút: "Ba hay năm ngày gì đấy, em cứ chuẩn bị đồ cho một tuần đi."
“Được." Tô Ảnh gật đầu, trong đầu nhanh chóng tính toán, suy nghĩ xem cần mang cái gì, mang bao nhiêu.
Bây giờ cô là trợ lý đời sống của Phó Thịnh, tất cả đồ dùng hàng ngày của Phó Thịnh đều phải qua tay cô.
Vậy nên, cô không thể mang quá ít hoặc là quá nhiều.
Ăn cơm xong, Tô Ảnh xoay người đi liệt kê danh sách đồ cần mang.
Sau khi lên danh sách xong, Tô Ảnh cho người xếp vào túi rồi xếp vào trên xe.
Khu suối nước nóng này không nằm ở thành phố G, mà ở thành phố O cách đó mấy trăm cây số.
Thành phố O, là một thành phố hạng ba, không sầm uất được như thành phố G.
Nhưng địa hình ở thành phố O cực kỳ có lợi thế, vậy nên ở đây đặc biệt nhiều danh lam thắng cảnh, có một số rừng quốc gia thuộc cấp a quốc gia.
Rừng nguyên sinh ở đây không chỉ mang lại lợi ích thương mại mà còn là kho báu của tự nhiên.
Khu suối nước nóng núi lửa là một trong số đó.
Suối nước nóng nhân tạo do con người tạo ra, xa xa không thể so sánh với suối nước nóng tự nhiên này.
Trong suối nước nóng có rất nhiều khoáng chất rất tốt cho cơ thể con người.
Vậy nên những lúc rảnh rỗi, người có tiền thường sẽ đi ngâm suối nước nóng, nghỉ ngơi thư giãn.
Vì vậy mấy năm trước, có một doanh nhân nhìn trúng đỉnh núi này, mở mang khai thác khu suối nước nóng này.
Nhưng do kinh doanh không thuận lợi, khó có thể tiếp tục được nữa, vậy nên đối phương đành phải bán cho Phó Thịnh và Sầm Yến Hành.
Lúc đoàn xe của Tô Ảnh đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đã là chạng vạng tối, bọn họ phải đi xe khoảng nửa ngày mới tới.
Tô Ảnh đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã thấy Mẫn Chỉ đang vẫy tay về phía mình, Tô Ảnh vội vàng nhảy xuống xe chạy tới.
Mẫn Chỉ kéo tay của Tô Ảnh, cười nói: "Mình đã nói là cậu chắc chắn sẽ tới mà, bọn mình cũng vừa mới tới, chúng ta đi xem phòng ở đây đi, mặc dù phòng ở đây không lớn, nhưng thiết kế rất đẹp, cứ hai căn phòng lại có một phòng tắm riêng. Đến lúc đó hai chúng ta ở cạnh phòng nhau, rồi cùng nhau ngâm suối nước nóng."
Tô Ảnh mỉm cười gật đầu: "Được nha."
Hai cô gái tay trong tay đi vào.
Sầm Yến Hành đi đến bên canhj Phó Thịnh, cười rất thiếu đòn: "Có cần cám ơn tôi sáng tạo điều kiện ở chung cho các cậu không, tôi đã phải tốn biết bao tâm huyết đấy…"
Phó Thịnh trợn mắt nhìn Sầm Yến Hành: "Nhiều chuyện "
Nói xong, cất bước đi về phía trước.
Sầm Yến Hành đi theo phía sau, thấy dáng vẻ không nói thật của Phó Thịnh, trong mắt thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
Anh ta và Phó Thịnh cùng lớn lên bên nhau, còn có thể không biết Phó Thịnh là người như thế nào…
Cái tính ngạo kiều của anh vẫn không thay đổi…
Con vịt chết còn mạnh miệng, là câu chính xác để mô tả về anh.
Cùng lúc đó, lại có một đoàn xe lên trên núi.
Phó Thịnh và Sầm Yến Hành không dừng bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Mộc minh đi theo phía sau, nói khẽ báo cáo với Phó Thịnh: "Là Mao Vũ Phỉ."
Phó Thịnh nhíu mày, mắt hơi nheo lại, người người phụ nữ này đúng là âm hồn không tiêu tan…
Sầm Yến Hành khoa trương hét lên: "Oa, người người phụ nữ này trâu thật đấy, lần trước thua mất mặt như vậy, còn chưa từ bỏ ý định, cô ta khăng khăng muốn làm Đại thiếu phu nhân Phó gia cơ à, thú vị thú vị…"