Tô Ảnh xem giờ, nói: "Không nghĩ đã gần sáng rồi! Cậu có muốn ngủ một tý không?"
Mẫn Chỉ gật đầu: "Cũng được. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi. Mệt mỏi một đêm rồi, buồn ngủ chết đi được."
Tô Ảnh tạm biệt Mẫn Chỉ, vừa ra khỏi phòng cô ấy đã thấy Mộc Minh đứng ngay trước cửa.
"Anh Mộc Minh?" Từ khi Tô Ảnh càng ngày càng thân với Mộc Minh và Cát Tuấn, cách xưng hô liền bắt đầu thay đổi: "Đã muộn thế này... Phó tổng tìm em sao?"
Tô Ảnh lập tức phản ứng.
Mộc Minh gật đầu: "Đi thôi, giải vây giúp Phó tổng."
Ban đầu Tô Ảnh không hiểu, nhưng chờ khi đến cửa phòng Phó Thịnh, cô liền hiểu.
Bởi vì trước cửa phòng Phó Thịnh bây giờ là một đám tiểu thư trang điểm lông lẫy, tay ai nấy đều cầm quà, tuyên bố muốn đền đáp ơn cứu mạng của Phó Thịnh.
Mộc Minh và Cát Tuấn giữ cửa, mặt đầy bất đắc dĩ.
Tô Ảnh thầm kêu khổ, chỉ có thể tiến lên nói với bọn họ: "Xin lỗi các vị, Phó tổng vừa rồi mắc mưa, nay đã ngủ rồi, có chuyện gì chờ trời sáng rồi hãy nói!"
"Tô tiểu thư, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tự tay tặng quà cho Phó tổng để bày tỏ lòng biết ơn thôi." Một người trong đó thấy Tô Ảnh, lập tức tha thiết nói: "Tối nay nếu như không có Phó tổng, chỉ sợ chúng ta đều lành ít dữ nhiều! Người xưa nói ơn cứu mạng lớn hơn trời, chút quà nho nhỏ này thật sự không tính là gì."
Tô Ảnh vừa đi mở miệng từ chối, trong phòng bông vọng ra giọng nói của Phó Thịnh: "Tô Ảnh, vào đây!"
Tô Ảnh không thể làm gì khác hơn là nói với bọn họ: "Như vậy đi, tôi thay Phó tổng nhận quà của mọi người, bây giờ mời mọi người về trước! Phó tổng tìm tôi, nhất định là có việc muốn dặn dò, ít nhất cũng phải mất hai, ba tiếng. Mọi người cũng mệt cả đêm rồi, nhanh về ngủ bù, đỡ cho sáng mai gặp Phó tổng, trạng thái lại không được tốt..."
Đám tiểu thư kia vừa nghe vậy thì lập tức như bừng tỉnh, quả nhiên không kì kèo nữa, vội vàng đưa quà cáp trong tay cho Tô Ảnh, xoay người vội vã về phòng.
Xem ra, bọn họ cũng không muốn vác cái trạng thái tiều tụy đi gặp Phó Thịnh.
Mộc Minh và Cát Tuấn đồng thời giơ ngón tay cái cho Tô Ảnh.
Quả nhiên vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ!
Tô Ảnh đẩy cửa đi vào, để quà cáp lên bàn, ngẩng đầu vừa vặn thấy Phó Thịnh ngồi trên salon, trên bàn uống trà bên cạnh là một phần bữa khuya.
Tô Ảnh vốn không thấy đói, nhưng vừa nhìn thấy thức ăn, bụng lại vô thức đánh trống.
"Phó tổng, đây là thiên kim Trình gia, thiên kim Viên gia, Phương nhị tiểu thư, Quách đại tiểu thư tặng, bảo là muốn cảm ơn ơn cứu mạng của anh. Bọn họ nhờ tôi chuyển lời đến anh, bọn họ rất ngưỡng mộ anh." Tô Ảnh vội vàng giải thích rõ từng món quà trong tay.
Phó Thịnh nghe xong cũng không trả lời ngay mà là duỗi chân đi về phía Tô Ảnh, giơ tay giúp cô sửa lại mái tóc rối, hỏi: "Vậy, cô có ngưỡng mộ tôi không?"
Vành tai Tô Ảnh nóng lên, cô lập tức cúi đầu cụp mắt: "Phó tổng thật biết nói đùa..."
Tuy lời là nói như vậy, nhưng đáy lòng lại đang điên cuồng gầm thét: Phó tổng, xin ngài đừng trêu đùa tôi nữa được không! Tôi sẽ coi là thật đấy!!!
Phó Thịnh từ từ cúi người, môi ghé vào bên tai Tô Ảnh, khẽ thủ thỉ: "Nếu như tôi nói, tôi không đùa thì sao?"
Tô Ảnh cảm nhận được hơi nóng từ miệng Phó Thịnh, còn có mùi hương đặc trưng trên người anh đang ùn ùn vây quanh mình, Tô Ảnh chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như sôi súc lên.
Chết, chết mất thôi!
Nếu Phó thịnh ngày nào cũng trêu đùa cô thế này, cô không đảm bảo về khả năng tự kìm chế của mình đâu!
Tô Ảnh theo bản năng giơ tay đẩy ngực Phó Thịnh, hốt hoảng lùi về phía sau: "Phó tổng, tôi không nghe thấy gì hết!"
Phó Thịnh lại ép sát đến, Tô Ảnh không lại lùi về sau.
Hai người cứ một tiến một lùi như vậy, đi chưa được mấy bước, lưng Tô Ảnh đã dán vào vách tường, không còn chỗ đâu mà lùi nữa.
Tô Ảnh hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy khóe môi Phó Thịnh nhếch lên nụ cười gian xảo, từng chút, từng chút áp đến gần.