"Thứ nhất, Phó gia vẫn luôn hy vọng tác thành cho Phó Thịnh và Ngu Đình Huyên, nhưng Phó Thịnh từ chối. Phó gia muốn sự án đọc quyền trong tay Ngu Đình Huyên, mà hôn lễ là cách thức tốt nhất, Phó Thịnh từ chối mối nhân duyên này thì nhất định phải hành động tấn công một trong hai bên, hoặc là làm công tác tư tưởng với Phó gia, hai là với Ngu Đình Huyên. Mà cậu nghĩ xem, Phó gia với Ngu Đình Huyên bên nào dễ xử lí hơn? Đương nhiên là Ngu Đình Huyên, mà để làm mềm lòng phụ nữ thì cách gì là tốt nhất? Anh hùng cứu mỹ nhân! Người của Phó Thịnh một súng bắn chết gã mặt sẹo kia, cứu Ngu Đình Huyên từ trong nguy hiểm, cậu nói Ngu Đình Huyên có biết ơn Phó Thịnh không?" Mẫn Chỉ phân tích cho Tô Ảnh nghe.
Tô Ảnh gật gù.
"Thứ hai. Phó Thịnh biết cậu vẫn mang ơn, một lòng muốn cảm ơn Ngu Đình Huyên, nhưng không có cơ hội. Cho nên, Phó Thịnh bèn tạo cơ hội này cho cậu. Phó Thịnh đoán được cậu sẽ từ chối mọi lời mời, duy chỉ không từ chối lời mời của Ngu Đình Huyên. Như vậy chỉ cần cậu đến, để cậu tận mắt thấy Ngu Đình Huyên lâm vào thế khó xử cùng nguy hiểm, với tính cách của cậu tuyệt đối sẽ không chút do dự đứng ra. Đúng như cậu vừa thấy, mọi biểu hiện của cậu đã lấy được sự công nhận của Ngu Đình Huyên, cũng coi như đã trả ơn Ngu Đình Huyên xong xuôi."
Tô Ảnh tiếp tục gật đầu.
"Thứ ba. Phó Thịnh muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải lúc nào cũng có thể cứu, nhưng nếu như cậu ở đây, vậy thì sự xuất hiện Phó Thịnh sẽ trở thành đương nhiên. Nếu mình đoán không sai, vừa rồi người của Phó Thịnh đã phục kích sẵn trên cây. Thử hỏi tại sao anh ta không nổ sung kết thúc ngay khi bọn mình vừa ra cổng mà lại chọn đúng lúc Ngu Đình Huyên trao đổi con tin mới ra tay? Chứng minh Phó Thịnh muốn nhìn rõ địa vị của cậu trong lòng Ngu Đình Huyên như thế nào. Nói cách khác, Phó Thịnh thật sự cực tốt với cậu. Anh ta giúp cậu có được một trợ thủ đắc lực trong tương lai. Phó Thịnh thân là đàn ông, dù có muốn bảo vệ cậu thế nào thì cũng có chỗ không tiện. Nhưng nếu như thêm một Ngu Đình Huyên bảo vệ cậu, đó chính là trăm lợi mà không một hại."
Tô Ảnh trầm ngâm.
"Thứ tư. Mình đoán, trong tay Phó Thịnh còn nắm một lá bài chủ chốt, lá bài này sẽ khiến Phó gia hoàn toàn buông bỏ ý định tác hợp anh ta với Ngu Đình Huyên, hơn nữa còn khiến Ngu Đình Huyên cam tâm tình nguyện ký hợp đồng dự án độc quyền kia với Phó thị. Tuy nhiên lá bài này là gì thì tạm thời mình chưa đoán ra." Mẫn Chỉ dứt lời thì khẽ than: "Tâm tư của Phó Thịnh à, rất ít người có thể đoán hết được."
Tô Ảnh bừng tỉnh nhìn Mẫn Chỉ, nói: "Cậu nói là, anh ấy biết Phó gia muốn ép hôn từ lâu, cho nên liền mượn chuyện của Diệp nhị tiên sinh, giả vờ như bị ép, đành phải đồng ý cuối năm kết hôn. Vì kết hôn nên đương nhiên phải đi coi mắt, vì vậy anh ấy liền thuận nước đẩy thuyền đẩy mình ra ngoài, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lại dựa vào sự mâu thuẫn của Ngu Đình Huyên và các thành viên trong Ngu gia, thành công vươn tay vào, thay Ngu Đình Huyên giải quyết hết chuyện nhà, đổi lấy sự biết ơn của Ngu Đình Huyên."
"Ừ." Mẫn Chỉ mỉm cười gật đầu.
Tô Ảnh ngẩn người hơn nửa ngày mới lên tiếng: "Sao đầu một người lại có thể nghĩ ra từng ấy mưu mẹo cơ chứ?"