Ngu Đình Huyên không chút do dự tiến lên: "Được, đổi con tin. Đội trưởng bảo vệ!"
Đội trưởng đội bảo vệ tiến lên, im lặng chờ lệnh.
Ngu Đình Huyên dằn từng chữ: "Nếu người này nói không giữ lời, tổn hại đến Ngô tiểu thư. Dù có liều cái mạng này của tôi, tôi có chết, cũng nhất định phải bắt người đàn ông này lại!"
Cơ thể to lớn của đội trưởng khẽ run lên, do dự một lúc mới gật đầu: "Rõ, đại tiểu thư!"
Tô Ảnh vội định xông lên ngăn cản, Mẫn Chỉ nhanh tay kéo Tô Ảnh lại, nhỏ giọng nói: "Đình Huyên đã sớm biết có người muốn gây bất lợi cho cậu ấy, cho nên tối nay là cậu ấy chủ động nhảy vào bẫy của đối phương. Chắc hẳn cậu ấy cũng phải nắm chắc bảy tám phần mới dám làm vậy!"
Tô Ảnh kinh ngạc nhìn Mẫn Chỉ.
"Đình Huyên từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh thế này, những việc như bắt cóc, uy hiếp thế này cậu áy có thừa kinh nghiệm ứng phó. Cậu có từng nghĩ không, vì sao một người luôn cẩn thận như Đình Huyên lại dễ dàng ddeer đối phương chuốc thuốc như vậy?" Mẫn Chỉ tiếp tục giải thích: "Nếu như mình đoán không nhầm, Đình Huyên đã nghi ngờ cô trợ lí kia từ lâu, có người phản bội cậu ấy. Cho nên cậu ấy cố ý trúng bẫy, cốt là để nhìn rõ ai là kẻ phản bội mình, để đối phương thấy mình trúng thuốc, đối phương sẽ hoàn toàn bại lộ ý đồ, từ đó một lưới bắt gọn."
Tô Ảnh cẩn thận nghĩ lại, chẳng trách lần nào cô báo tin cho Ngu Đình Huyên, vẻ mặt của cô ấy đều mang vẻ kỳ quái.
Nghe Mẫn Chỉ giải thích vậy, Tô Ảnh như bừng tỉnh.
Chỉ là, dùng bản thân làm mồi nhử, đáng ư?
Tô Ảnh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ngu Đình Huyên, mặc dù cùng là cn gái, nhưng cô ấy lại khiến Tô Ảnh kính nể không thôi.
Quyết đoán, dũng cảm, thật sự còn hơn khối đàn ông trên thế giới.
Tô Ảnh nhìn Ngu Đình Huyên, lại đánh mắt nhìn Mẫn Chỉ đứng cạnh, đột nhiên cảm thấy mình quá may mắn.
Một người chí cương chí liệt, một người chí nhu chí thiện.
Hai con người với hai tính cách đối lập, hai tác phong đối lập, cô lại có thể gặp được cả hai.
Tô Ảnh bỗng có chút tiếc nuối, nếu cô mà là đàn ông thì tốt rồi.
Trái phải ôm được tất...
Ngu Đình Huyên không hay biết Tô Ảnh đằng sau lại sinh ra ‘ý đồ bất chính’ với mình, cô ấy đang từng bước bước đến trước mắt gã đàn ông kia, ngạo nghễ nói: "Tôi đến rồi, có thể thả người rồi chứ? Mục tiêu của anh là tôi, đừng dính líu đến người khác. Nếu không anh cũng đừng mong sống sót thoát khỏi cái biệt thự này! Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, dù sao cũng phải có mạng mới tiêu được!"
Gã đàn ông kia đảo mắt, dần thả Ngô tiểu thư ra, đẩy cô ta một cái, xoay người nhanh chóng túm lấy Ngu Đình Huyên.
Cổ Ngu Đình Huyên bị gã ta giữ chặt, không thể nhúc nhích, tuy nhiên cô ấy vẫn bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi đã trong tay anh, anh có thể mang tôi đi bất cứ đâu, duy chỉ đừng tổn hại đến những người khác. Tôi biết, một mình anh căn bản không bắt được Ngô tiểu thư, khẳng định anh còn có người giúp. Việc đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói, dù sao cũng phải để tôi biết rốt cuộc là ai phản bội tôi chứ?"
Tô Ảnh lập tức phụ họa: "Đúng, mục tiêu của anh không phải là Ngu Đình Huyên sao. Bây giờ Ngu Đình Huyên đã ở trong tay anh, không bằng anh cho cô ấy chết rõ ràng còn hơn cô ấy xuống âm phủ rồi còn canh cánh trong lòng chuyện này, lúc nào cũng bám theo anh đòi đáp án."
Mẫn Chỉ không nghĩ đến bây giờ Tô Ảnh còn giúp Ngu Đình Huyên.
Cô ấy cười thầm, cũng nói theo: "Hôm nay dù có thua cũng để cậu ấy thua tâm phục khẩu phục đi. Dù sao cũng là Ngu gia đại tiểu thư, cho dù chết cũng phải chết cho có thể diện."
Quả nhiên, Ngu Đình Huyên lập tức nhìn Tô Ảnh và Mẫn Chỉ với ánh mắt biết ơn.