Tiếng nói vừa dứt, mọi người đồng loát nhìn về phía cửa sổ.
Nhưng ngoài cửa chỉ là màn đêm tối đen như mực, không có gì cả.
Ngu Đình Huyên truyền thuốc xong, gỡ kim truyền xuống, đứng dậy khỏi chậu nước, cả người ướt dầm dề, lạnh lùng nói: "Có tôi ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng đừng hòng quấy rồi! "
Lúc này, vị bác sĩ kia vội vàng chạy đến kiểm tra cơ thể cho Ngu Đình Huyên, nhỏ giọng nói: "Tạm thời ổn định."
Ngu Đình Huyên gật đầu, cầm áo khoác lên, định bụng ra ngoài.
Tô Ảnh ngăn cô ấy lại: "Hay là để bảo vệ ra ngoài tìm đi. Cô mà đi thì trong nay thành rồng không đầu mất."
Ngu Đình Huyên bình tĩnh nhìn Tô Ảnh, nghĩ mọt lúc rồi dừng bước, nói: "Cũng được."
Mười mấy phút sau, đội trưởng đội bảo vệ quay lại, cả người ướt đẫm, sắc mặt nặng nề: "Tiểu thư, không tìm được. Đã tìm khắp iệt thự cũng không tìm thấy người đâu cả. Có khi nào Ngô tiểu thư đi ra hồ rồi không?"
Ngu Đình Huyên lập tức nhíu mày: "Không thể nào. Đang êm đẹp không lý nào Ngô tiểu thư lại chạy đến hồ."
Đám tiểu thư ngồi đằng sau nghe thấy đội trưởng đội hộ vệ nói vậy, sắc mặt càng tái nhợt.
Bọn họ đã mất hết hồn vía, mất hoàn toàn năng lực tư duy, chỉ có thể tròn mắt nhìn Ngu Đình Huyên, Tô Ảnh và Mẫn Chỉ.
Ba người này trong lúc vô hình đã trở thành chỗ dựa duy nhất của bọn họ.
Mẫn Chỉ lên tiếng: "Không sai, hơn nửa đêm, chắc chắn không có khả năng Ngô tiểu thư đi ra hồ. Trừ khi cô ấy muốn ra hồ gặp người nào, hoặc là tìm thứ gì đó."
Mẫn Chỉ vừa dứt lời, sắc mặt Tô Ảnh cùng Ngu Đình Huyên đồng loạt hơi đổi.
Ý của Mẫn Chỉ là, Ngô tiểu thư là nội gián?
Nghĩ lại cũng phải.
An ninh trong biệt thự luôn rất chặt chẽ, cớ sao lại đột nhiên mất điện?
Hơn nữa còn đồng thời mất ba chỗ.
Không có nội gián căn bản không làm được.
Tô Ảnh nói khẽ: "Bây giờ không có chứng cứ, chúng ta không thể tùy tiện suy đoán. Nếu không, hậu quả sẽ có chút nghiêm trọng."
Ngu Đình Huyên và Mẫn Chỉ khẽ gật đầu.
Ngu Đình Huyên ra lệnh: "Tìm lại! Cho dù phải lật từng ngóc ngách trong biệt thự lên cũng nhất định phải tìm được Ngô tiểu thư!"
Đội trưởng đội bảo vệ nhanh chóng chạy ra ngoài tìm lại.
Trong phòng khách đã có người ngồi không yên, đứng lên đòi muốn đi, nhưng bảo vệ ngoài cửa lập tức ngăn cô ta lại.
Cô gái đó hò hét: "Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một phút nào nữa!"
Cô gái này nói đúng tâm tư của đa số mọi người, có mấy người lập tức nhao nhao phụ họa theo: "Tôi cũng thế, tôi không muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa! Tôi muốn về nhà! Vì sao tôi phải ở lại chỗ quỷ này chịu tội cơ chứ! Ô ô ô..."
Đại khái bọn họ đã quên mất lý do vì sao mình lại đến đây.
Tô Ảnh thở dài.
Chẳng trách Phó Thịnh lại bảo cô đi sàng lọc trước rồi về báo cáo cho anh.
Sự thật chứng minh, quả thật không phải ai cũng xứng được với Phó gia đại công tử.
So ra, Ngu Đình Huyên thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người đều là danh môn tiểu thư, sao khác biệt lại một trời một vực như thế chứ!
Ngu Đình Huyên đang định lên tiếng trấn an mọi người, bỗng, một giọng nói ồm ồm mang âm điệu hung tợn vang lên ngoài cửa: "Tránh hết ra, nếu không tao vặn gãy cổ con bé này!"
Mọi người đồng loạt dồ dồn ánh mắt về phía cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo mưa đen, trên mặt có sẹo đang khống chế một cô gái đã sợ đến mức run lẩy bẩy, từ từ tiến vào.
Tô Ảnh nhìn kĩ, người bị bắt kia không phải ai khác, chính là Ngô tiểu thư mất tích từ nãy đến giờ.