Ngu Đình Huyên run rẩy, nhưng vẫn cười, sự kiên định trong mắt chưa từng lay động: "Đúng, Ngu Đình Huyên tôi sao chết sớm thế được? Tôi tuyệt đối không nhận thua!"
Mẫn Chỉ thay quần áo xong, lại tìm thêm một bộ nữa đưa cho Tô Ảnh.
Tô Ảnh cũng nhanh chóng thay vào, cũng không để ý quần áo có vừa người hay không, cô chỉ nhanh nhanh chóng chóng xắn tay áo đỡ Ngu Đình Huyên ra ngoài.
Đúng lúc này, có người hô lên: "Có điện rồi có điện rồi!"
Giây tiếp theo, cả căn phòng bừng sáng.
Ba người theo phản xạ nhắm mắt lại, đợi một lúc thích nghi được với ánh sáng mới từ từ mở mắt ra.
Tất cả mọi người đều thay quần áo xong xuôi, nhanh chóng tập hợp xuống phòng khách.
Phòng khách trống rỗng chỉ thoáng chốc đã đày ắp người.
Bấy giờ, đội trưởng đội vệ sĩ mới đến tìm Ngu Đình Huyên báo cáo: "Tiểu thư, có người cắt ba mạch điện, nên mới sửa chữa mất một lúc."
Sắc mặt Ngu Đình Huyên càng lúc càng đỏ, cô vẫn cắn răng gật đầu: "Tôi biết rồi. Bảo tất cả mọi người bao vây biệt thự, tăng cường cảnh giác, đúng rồi, đường dây sóng sửa xong chưa?"
Đội trưởng đội bảo vệ lắc đầu, trả lời nói: "Vẫn chưa xong, đối phương phá hủy trạm phát tín hiệu của chúng ta, còn lắp thiệt bị gây nhiễu sóng. Mọi người đang cố hết sức, mong sao trước bình minh có thể sửa xong!"
Ngu Đình Huyên đáp: "Được."
Lúc này, trợ lí của Mẫn Chỉ cũng dẫn bác sĩ đến, thấy sắc mặt Ngu Đình Huyên, vị bác sĩ kia dường như đã lờ mờ đoán được phần nào, bèn nói: "Mọi người tránh đi một lúc, nhanh chuẩn bị một thùng nước, đổ nước lạnh vào cho Ngu tiểu thư ngâm!!"
Lập tức có người nhanh chóng đi đổ nước, bác sĩ kia kiểm tra một lượt cho Ngu Đình Huyên, sau đó ngửi mùi trên người cô, lập tức cau mày: "Ai lại thất đức như thế, dám cho Ngu tiểu thư ăn thứ thuốc này...."
Lời còn lại, bác sĩ không nói tiếp.
Việc này liên quan đến danh dự của Ngu Đình Huyên, ông không thể nói.
Ngu Đình Huyên cũng lờ mờ đoán ra được, khẽ phất tay nói: "Đừng để ý những điều này, chữa cho tôi trước đã!"
Bác sĩ thấy Ngu Đình Huyên nhịn đến trán ướt đẫm mồ ôi, trong lòng càng thêm bội phục.
Thứ thuốc này vô cùng mạnh, đến đàn ông còn rất khó chịu nổi. Nhưng Ngu Đình Huyên chẳng những chịu được, hơn nữa gặp nguy không loạn, còn sắp xếp mọi sự gọn gàng ngăn nắp.
Không hổ danh là Ngu gia đại tiểu thư, quả nhiên không thể khinh thường!
Tô Ảnh chủ động khẽ nắm lấy tay Ngu Đình Huyên, lặng lẽ cổ vũ an ủi cô ấy.
Khi tất cả mọi người chỉ hốt hoảng quan tâm đến bản thân, sự cổ vũ an ủi âm thầm của Tô Ảnh như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy thẳng vào đảy lòng Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên nhìn Tô Ảnh, nhoẻn miệng.
Chính cô ấy nói Mẫn Chỉ kiêu ngạo, cực ít có người lọt được vào mắt, thật ra cô ấy cũng đâu khác là bao?
Âm thầm đấu đá suốt bao năm nay đã sớm khiến trái tim của cô ấy luyện thành gió thổi không lọt, rất khó có thể kết gio bạn bè, chưa nói đến là bạn thân tri kỉ, cũng rất khó thực sự tin tưởng ai đó.
Nhưng giờ phút này, đối diện với ánh mắt tràn đầy lo lắng ùng sự cổ vũ an ủi không lẫn tạp chất của Tô Ảnh, Ngu Đình Huyên chỉ cảm thấy như những cảnh giác trong lòng đang chậm rãi tan ra.
Cô gái này...
Thật sự là người có bản lĩnh!
Nước đến, Ngu Đình Huyên cởi áo khoác, ngâm cả người trong nước lạnh, chỉ có một cánh tay vắt lên thành chậu, chậm rãi nhắm mắt.
Thấy Ngu Đình Huyên hành ra nông nôi này, Mẫn Chỉ thở dài, chủ động đứng lên, thay Ngu Đình Huyên gọi mọi người kiểm số người.
Ngu Đình Huyên nhìn Mẫn Chỉ, khẽ gật đầu.
Phần ơn đức này, cô ấy nhớ.