“Nhưng bởi vì chuyện này, hai quốc gia đó hận chết Phó nhị tiên sinh, vẫn luôn truy tra thân phận của ông. Quốc gia vì bảo hộ Phó gia cùng vợ con của Phó nhị tiên sinh đương nhiên sống chết không chịu thừa nhận chuyện này. Bởi vậy, chỉ có thể mạt tiêu hết toàn bộ về Phó nhị tiên sinh, làm một phần hồ sơ giả, nói Phó nhị tiên sinh chết bệnh khi còn trẻ. Nếu hồ sơ giả là chết bệnh khi còn trẻ thì đương nhiên không thể có vợ con. Đó là người nhà của ông ấy cũng là lý do vì sao bọn họ chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người.”
“Phó Thịnh không cam lòng chính là điểm này. Phó nhị tiên sinh chết quá mức thảm thiết, không thể tìm thấy thi thể, càng không thể tiến vào nghĩa trang liệt sĩn cho nên Phó Thịnh mới muốn tranh thủ vinh quang mà ông ấy nên có. Thật ra đạo lý này anh ấy đều hiểu, chỉ là không qua được khúc mắc trong lòng. Nói trắng ra chính là anh ấy đi tìm người lý luận cũng vì để cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.”
“Mấy ngày hôm trước phía trên đột nhiên ra lệnh làm vợ con Phó nhị tiên sinh lấy thân phân con nuôi trở lại Phó gia mà đứa bé duy nhất của ông ấy cũng không thể gọi ông bà nội mà phải gọi là ông bà ngoại. Vì chuyện này mà anh ấy đã nổi giận lôi đình.” Mẫn Chỉ quả nhiên là Mẫn nhị tiểu thư, đơn giản mấy câu đã hoàn toàn nói rõ ràng vì sao ngày hôm qua Phó Thịnh bạo nộ như vậy.
Tô Ảnh cân nhắc một chút, nếu đổi thành cô có lẽ cũng lửa giận công tâm không chừng.
Dù sao người này đối với Phó Thịnh mà nói là vô cùng quan trọng.
Đúng vậy, Mẫn Chỉ nói rất đúng.
Thật ra Phó Thịnh đều hiểu chỉ là trong lòng không tiếp thu được.
Cho nên người trong nhà cũng mặc anh phát giận, chờ anh phát ra hết cơn giận thì tốt rồi.
Chỉ là, lần này phát giận có hơi quá, dưới sự giận dữ Phó Thịnh muốn đi tìm Tổng tư lệnh, cho nên ba anh mới không thể không ngăn chặn anh.
Tô Ảnh hiểu rõ tiền căn hậu quả, cô thở dài một tiếng: “Mình khuyên như thế nào đây?”
“Mình biết, đêm qua là cậu dỗ tốt anh ấy.” Mẫn Chỉ bổ sung một câu: “Là người Phó gia nói.”
Tô Ảnh thở dài một tiếng.
Tối hôm qua cô vẫn luôn ở trong phòng Phó Thịnh, sau nửa đêm thì anh ta không phát giận nữa, người ở biệt viện Gia Thịnh cũng hiểu rõ là chuyện gì.
Cho nên người Phó gia biết cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là làm cô hoàn toàn thuyết phục Phó Thịnh, chuyện này đúng là khó mà.
“Yến Hành biết đơn thuần dựa vào anh ấy căn bản không thuyết phục được Phó Thịnh, dưới tình thế cấp bách nên nghĩ tới cậu. Cho nên, biết quần áo của cậu đã làm xong nên mới ở cửa hàng chờ cậu.” Mẫn Chỉ tiếp tục nói: “Anh ấy cân nhắc một chút, cảm thấy không có cách nào trực tiếp nói cho cậu cho nên mới để mình tới nói.”
Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn Mẫn Chỉ.
Khó trách Mẫn Chỉ sẽ đến nhanh như vậy.
Chỉ cần là Sầm Yến Hành đưa ra thỉnh cầu, có lẽ Mẫn Chỉ vĩnh viễn không cự tuyệt chăng?
Thích một người, yêu một người, có lẽ là bộ dáng hiện tại của Mẫn Chỉ chăng?
Dù biết rõ đây là vũng nước đục, không thể dính. Nhưng vì Sầm Yến Hành, Mẫn Chỉ vẫn dính.
Dù biết rõ, bởi vì chính mình nhúng tay chuyện này có lẽ sẽ bị người Phó gia ghét bỏ, không chừng có liên lụy tới Mẫn gia, cô ấy vẫn nghĩa vô phản cố đi làm.
Tình yêu có đôi khi thật sự quá mức vĩ đại.
“Mình biết rồi.” Tô Ảnh trịnh trọng nói: “Mình tận lực thử xem. Nhưng mình cũng không thể bảo đảm nhất định có thể thuyết phục Phó tổng. dù sao đó là vùng cấm, là nghịch lân của ngài ấy.”
Mẫn Chỉ hơi hơi mỉm cười: “Cậu là người duy nhất có thể đặt chân vào vùng cấm, nghịch lân. Tô Ảnh, cậu còn không rõ sao? Phó Thịnh chỉ khoan dung như vậy với mình cậu.”