Mẫn Chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó bưng ly trà lên uống một ngụm rồi lại buông xuống ngay, hiển nhiên che trà không ngon. Lúc này cô mới thong thả giải thích: “Đại viện có tam kiệt, không ai là thiện tra hết. Phó gia có nhiều sản nghiệp nhất, sau đó tới Diệp gia, tiếp đến là Sầm gia. Sầm gia chủ yếu kinh doanh lĩnh vưc dệt may và ngành liên quan, ví dụ như kỹ thuật thêu. Có thể nói, %nguyên liệu dệt khắp cả nước đến từ tay Sầm gia. Không ít nhãn hiệu nổi tiếng nhập nguồn từ Sâm gia. Chút đồ trong tay cậu ở trong mắt Sầm Yến Hành căn bản không đáng gì. Cho nên cậu đừng khách khí với anh ấy. Không phải hiện tại cậu rất thiếu tiền sao? Chờ sau này có tiền lại nói.”
Nghe Mẫn Chỉ suy nghĩ cho mình như vậy, Tô Ảnh cảm thấy ấm lòng.
“Hiện tại mình đang kiếm tiền.” Tô Ảnh biết rõ Mẫn Chỉ cũng là hào môn quý tộc nhưng vẫn nguyện ý chia sẽ niềm vui của mình với cô ấy: “Hiện tại mình đang biểu diễn ca khúc cho đoàn làm phim, vừa thanh toán tiền xong.”
Mẫn Chỉ nhìn Tô Ảnh vui vẻ, không nhịn được vươn tay bóp má cô: “Được rồi, đây là chuyện tốt, phải chúc mừng một phen mới được.”
“Mình mời khách, cậu muốn ăn cái gì?” Tô Ảnh cũng có hứng thú: “Lần trước cậu nói Phúc Mãn Lâu có món cá quế chiên xù ăn ngon, nếu không ăn cái này đi?”
“Được đó nha.” Mẫn Chỉ đứng lên: “Đi, chúng ta qua đó trò chuyện, nước trà nơi này không ngon, mình mang trà ngon cho cậu nếm thử, đây là trà hái từ tuyết sớn mà chị mình vừa gửi tới, một năm chỉ được mấy cân thôi…”
Mẫn Chỉ nói những lời này thật ra không có ý khoe giàu, cũng may là Tô Ảnh, đổi thành người khác có lẽ trong lòng sẽ ghen tuông.
Đám đại thiếu gia, đại tiểu thư mở miệng ngậm miệng đều là đồ con số, không phải mức tiêu phí người bình thường trả nổi.
Trước khi đi, Tô Ảnh gọi chuyển phát nhanh, sau đó dặn dò người trong tiệm hỗ trợ gửi đi, lúc này mới đi theo Mẫn Chỉ rời đi.
Hai người vừa, Sầm Yến Hành cũng lắc lư đi ra, anh ta nhìn Tô Ảnh chuyển đồ đi, khóe miệng không che giấu được ý cười.
“Khó trách Phó Thịnh sẽ giữ cô nhóc này lại bên ngoài, quả nhiên thú vị.” Sầm Yến Hành lầm bầm lầu bầu nói, nói xong, theo bản năng bóp cằm suy tư.
Lúc này, cửa hàng trưởng mang trà mới tới: “Sầm thiếu, ngài nói cái gì cơ?”
“Không có gì.” Sầm Yến Hành tiếp nhận trà mới, nhìn thoáng qua, lại thả xuống bàn, phân phó nói; “Về sau Tô Ảnh tới thiết kế quần áo giày túi xách này nọ đều miễn phí toàn bộ. À, đúng rồi, bộ quần áo lần này cô ấy thiết kế cũng miễn phí.”
Nói xong, Sầm Yến Hành xoay người rời đi.
Để lại cửa hàng trưởng cũng những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao Sầm thiếu lại đột nhiên phân phó như vậy.
Nhưng nếu ông chủ đã nói vậy, bọn họ cũng không dám cự tuyệt.
Mà Tô Ảnh cùng Mẫn Chỉ tới Phúc Mãn Lâu liền chọn phòng bao tốt nhất.
Vào phòng, Mẫn Chỉ ra hiệu cho trợ lý tự mình nấu nước pha trà, Tô Ảnh cùng Mẫn Chỉ ngồi ở một bên thưởng thức trà nghệ của trợ lý, còn chưa uống cũng đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thoải mái không chịu được.
Chờ trợ lý pha trà xong sau đó đứng dậy ra ngoài.
Mẫn Chỉ rót cho Tô Ảnh một ly, mở miệng hỏi: “Tô Ảnh, nghe nói ngày hôm qua Phó Thịnh về nhà xong đã phát giận một trận hả?”
Tô Ảnh thở dài một tiếng, tiếp nhận ly trà, nói: “Cậu cũng biết?”
“Có thể không biết sao?” Mẫn Chỉ than nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà rồi nói: “Mình nhận được tin Phó Thịnh đi tìm người, nửa đường bị bác Phó chặn lại, bác Phó ngăn không được thiếu chút nữa thì va chạm nhau.”