Cô vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cửa hàng, xác định đã có hàng, lúc này cô mới vui rạo rực chạy tới.
Từ lúc Tô Ảnh còn rất nhỏ cô biết mẹ mình rất đẹp.
Lúc đó cô nghe thấy không ít lần bạn học hâm mộ nói với cô sao mẹ cô lại xinh đẹp như vậy.
Sau này cô dần dần trưởng thành lại thấy mẹ dần dần điệu thấp bản thân, gỡ xuống trang sức trên người, bỏ đi quần áo hoa mỹ, tận lực làm mình trở nên bình thường.
Sau này cô mới biết mẹ làm vậy là vì cô, vì có thể có đủ học phí cho cô học ở trường đại học có học phí đắt đỏ mà mẹ đã bán phần lớn trang sức và quần áo mẹ thích nhất.
Hiện tại cô đã trưởng thành, cũng có thể kiếm tiền, Tô Ảnh tự nhủ cô sẽ mua về những thứ mà mẹ từng bán đi.
Hiếu kính mẹ chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Tô Ảnh vừa đến cửa tiệm, cô dừng xe sau đó đi vào: “Đồ tôi đặt đã gói xong chưa?”
Một người phục vụ nhìn đến Tô Ảnh, lập tức cười ha hả ra đón: “Tô tiểu thư yên tâm, ngài có muốn kiểm tra một chút hay không?”
Tô Ảnh gật đầu, nhanh chóng theo người phục vụ vào phòng, rửa sạch sẽ tay rồi mới thật cẩn thận mở bộ quần áo mà người phục vụ đưa qua.
Đây là một bộ sườn xám tơ tằm thuần thủ công thêu ra.
Tô Ảnh nhớ rất rõ ràng lúc cô tuổi mẹ mặc chiếc sườn xám như vậy.
Lúc đó mẹ từng nói bộ sườn xám đó là dùng thủ pháp thêu hai mặt, là tú nương trứ danh chuyên môn làm cho mẹ.
Sau đó cô chưa từng thấy mẹ mặc lại bộ đó nữa.
Chờ sau này cô mới biết vì có đủ tiền cho cô đi học đàn mà mẹ trộm bán bộ sườn xám yêu thích để đổi lấy tiền.
Hiện tại cảnh đời đổi dời, không biết mẹ có còn nhớ bộ sườn xám năm đó hay không?
Tô Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt sườn xám, vành mắt ướt át.
Người phục vụ thấy vẻ mặt Tô Ảnh thương cảm, không nhịn được nói: “Tô tiểu thư, tay nghề may và thêu công của chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ngài, ngài xem có chỗ nào không hài lòng hay không?”
Tô Ảnh lập tức lấy lại tinh thần, đè nén nước mắt sắp trào ra nói: “Không có, tôi rất vừa lòng.”
Ngay lúc này bỗng nhiên có một bàn tay từ phía sau lưng Tô Ảnh duỗi tới đoạt đi chiếc hộp trong tay cô: “Đây là cái gì?”
Tô Ảnh vừa quay đầu lại, chờ thấy rõ ràng gương mặt đối phương, cô sửng sốt, theo bản năng kêu lên: “Sầm thiếu?”
Người cướp đi chiếc hộp của Tô Ảnh đúng là Sầm Yến Hành.
Sầm Yến Hành mở hộp ra, anh ta nhướn mày nói: “Thì ra bộ sườn xám này là cô thiết kế hả?”
Lúc này, người phục vụ thấy Sầm Yến Hành, lập tức cung kính đứng thẳng người: “Sầm tổng!”
Lúc này Tô Ảnh phản ứng lại: “Đây là cửa hàng nhà ngài hả?”
Sầm Yến Hành bất đắc dĩ nhìn Tô Ảnh: “Không phải cô không biết Sầm gia chúng tôi kinh doanh lĩnh vực gì đấy chứ?”
Quả nhiên, Tô Ảnh ngẩn ra, lắc đầu: “Tôi không biết!”
Sầm Yến Hành bình tĩnh nhìn Tô Ảnh thật lâu mới phun ra một câu: “Tô Ảnh, cô giỏi!”
Nếu Tô Ảnh tới, Sầm Yến Hành tự nhiên sẽ không làm cô đứng nói chuyện, vì thế mang theo Tô Ảnh vào phòng nghỉ trong cửa hàng.
Cửa hàng trưởng mang café vào sau đó rời đi.
Sầm Yến Hành chỉ vào chiếc hộp trên bàn nói: “Nếu là cô thiết kế, vậy tôi cho người đóng vào chiếc hộp tốt hơn. Phong cách của bộ quần áo này rõ ràng là của năm trước, cô đặt nó làm gì vậy?”