Cũng không biết có phải Tô Ảnh ngủ quá say hay không, lúc Phó Thịnh hôn xuống cô lại không tỉnh.
Cứ thế tùy ý Phó Thịnh hôn xuống.
Ban đầu anh chỉ nghĩ muốn nếm thử hương vị của cô mà thôi nhưng vừa nếm lại như trúng tà, không nhịn được muốn gia tăng nụ hôn.
Bỗng nhiên, Tô Ảnh giật giật cơ thể, Phó Thịnh giật mình, nháy mắt hoàn hồn, bỗng chốc kéo ra khoảng cách.
Trái tim anh như nhấc ra khỏi cổ họng, sợ Tô Ảnh sẽ tỉnh lại vào lúc này.
Nhưng cô chỉ hơi trở mình một chút lại tiếp tục ngủ.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nằm ở bên cạnh cô, theo bản năng một lần nữa ôm vòng eo của cô.
Khoan đã.
Vì sao mình lại có thể tự nhiên ôm cô ấy như vậy?
Nếu nói, vừa nãy là bởi vì phẫn nộ, bởi vì tức giận, bởi vì thương tâm, cho nên mới ôm lấy cô nhưng hiện tại ——
Phó Thịnh rút tay khỏi vòng eo của Tô Ảnh.
Trong nháy mắt đó, anh chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Phó Thịnh nhíu mày.
Loại cảm giác không nghe khống chế này là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Phó Thịnh không cam lòng, muốn một lần nữa chứng thực cảm giác của mình, anh cẩn thận đặt tay mình lên eo Tô Ảnh.
Giây tiếp theo, trong mắt anh hiện lên biểu tình giống như gặp quỷ.
Thật là tà môn.
Chỉ cần anh ôm Tô Ảnh không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy kiên định nhưng chỉ cần buông cô ra, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Phó Thịnh không dám nếm thử, lập tức buông cô ra, đứng dậy rời khỏi sô pha.
Anh vừa muốn rời đi nhưng khi quay đầu lại đã thấy Tô Ảnh đang gối đầu lên tay, khuôn mặt lớn chừng bàn tay giấu ở giữa hai cánh tay, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng, thế nhưng đẹp quá phận như thế.
Bước chân anh không cách nào di chuyển.
“Thì ra vẫn là tiểu yêu tinh.” Phó Thịnh ngồi xổm xuống dưới đất, cứ như thế nhìn Tô Ảnh.
Khi cô ngủ anh mới phát hiện khuôn mặt này quả thật là tổ hợp hoàn mỹ như thế.
Phó Thịnh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, trong đầu lập tức nghĩ tới nụ hôn trộm vừa rồi, anh chỉ cảm thấy máu như chảy ngược toàn thân, trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Mình nhất định là điên rồi!
Thế mà lại có phản ứng!
Phó Thịnh chật vật xoay người vọt vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen, hung hăng hạ nhiệt độ cơ thể.
Anh nhắm hai mắt, dựa mình lên vách tường, trong đầu lặp đi lặp lại nói kia: “Mình nhất định là điên rồi!”
Khi Tô Ảnh tỉnh ngủ thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cô nhìn chiếc chắn mỏng đắp trên người mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cô ngủ trên sofa ở trong phòng Phó Thịnh suốt một đêm?
Trời ạ!
Thế mà cô lại ngủ rồi!
Phó Thịnh sẽ không tức giận chứ?
Sẽ không bởi vì chuyện này mà sa thải mình chứ?
Tô Ảnh nhanh chóng đứng dậy, nhìn đông nhìn tây xem, lại phát hiện căn phòng lộn xộn đã được thu dọn chỉnh tề.
Phó Thịnh cũng không ở phòng.
Tô Ảnh mở cửa, tính toán giải thích với anh một chút lại thấy Lâm quản gia cười ha hả nói với cô: “Tô Ảnh tỉnh rồi hả? Đêm qua ít nhiều có cô, đại thiếu gia phân phó, mấy ngày nay cô được tự do hành động, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Tô Ảnh chột dạ: “Vậy Phó tổng không nói gì khác hả?”
Trong lòng Tô Ảnh bồn chồn!
Đó chính là Phó Thịnh có thói ở sạch nghiêm trọng á!
Cô lại ngủ quên trên sô pha của anh ta, anh ta sẽ không đuổi mình đi hoặc là yêu cầu quản gia thay đổi toàn bộ vật dụng trong phòng đấy chứ?
Ai mà biết Lâm quản gia lại cười tủm tỉm nói: “Không có, đại thiếu gia chỉ nói mấy ngày nay không ở nhà, bảo cô dọn phòng là được.”