Hai người như hiểu rõ trong lòng, ăn ý không đề cập tới Tô Ảnh mà nói một ít chuyện công tác.
Dùng bữa xong, Phó Thịnh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc Tô Ảnh đi qua bên người Ngu Đình Huyên, cuối cùng vẫn không nhịn được nhanh chóng nói: “Ngu tổng, gần đây cô chú ý an toàn một chút.”
Ngu Đình Huyên dừng chân, khóe mắt liếc nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhanh chóng cúi đầu làm giảm sự tồn tại của mình.
Lúc Ngu Đình Huyên ra cửa, Tô Ảnh vẫn không nhịn được lần nữa mà nói: “Cẩn thận có người âm thầm chơi xấu.”
Lần này Ngu Đình Huyên không hề dừng chân.
Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh lo sợ bất an nhìn chằm chằm bóng dáng Ngu Đình Huyên, anh giơ tay hung hăng vỗ đỉnh đầu Tô Ảnh: “Bày cái vẻ mặt hán tử si tình làm cái gì thể? Người ta đã đi rồi còn nhìn cái gì?”
Tô Ảnh sờ sờ đỉnh đầu bị đánh, xoay người lên án nhìn Phó Thịnh: “Tôi mới không phải mặt hán tử si tình.”
“Vậy vừa nãy cô nói gì với cô ta vậy hả?” Phó Thịnh như cười như không nhìn cô, sau đó cúi người bình tĩnh nhìn gương mặt Tô Ảnh càng ngày càng hồng: “Cô ta dùng hợp đồng buộc tôi sa thải cô, cô còn quan tâm cô ta như vậy?”
“Cái này khác.” Tô Ảnh phồng má nhìn Phó Thịnh: “Vừa rồi ở góc rẽ ngoài hành lang tôi không cẩn thận nghe trộm được có người muốn âm thầm đối phó cô ấy.”
Phó Thịnh không biết nên khóc hay cười, giơ tay nhẹ nhàng đúng trán Tô Ảnh: “Ngu ngốc!”
Nói xong, Phó Thịnh xoay người đi ra ngoài.
Tô Ảnh bị Phó Thịnh búng trán đau nhe răng trợn mắt, cô không rõ nhìn bóng dáng Phó Thịnh, không hiểu ý của anh.
Mộc Minh nhanh chóng đuổi kịp Phó Thịnh, lúc đi qua bên người Tô Ảnh mới thấp giọng giải thích: “Ngu tổng có thể khống chế toàn bộ Ngu gia, cô cảm thấy loại chuyện này cô ta không biết sao?”
Tô Ảnh mờ mịt: “Sao cơ?”
Thì ra Ngu Đình Huyên đều biết hết hả?
Thì ra cô làm điều thừa hả?
Tô Ảnh uể oải đi theo.
Phó Thịnh đi ở phía trước, khóe mắt nhìn đến vẻ mặt buồn nản của Tô Ảnh, ý cười nơi khóe môi không cách nào che giấu được.
Lên xe, Tô Ảnh vẫn không nhịn được hỏi Phó Thịnh: “Phó tổng, ngài nói Ngu tổng đã sớm biết có người sẽ âm thầm đối phó với cô ấy hả? Vậy cô ấy sẽ né tránh sao? Cô ấy sẽ không có việc gì chứ? Sẽ không bị người ta ám toán chứ? Cô ấy…”
Phó Thịnh xoay người nhìn Tô Ảnh, Tô Ảnh đang muốn nói tiếp lập tức im bặt, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Phó Thịnh nhìn ánh mắt trông mong của Tô Ảnh cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Giống như từ lúc bên người xuất hiện Tô Ảnh, toàn bộ sự kiên nhẫn của anh ngày càng đi lên.
Loại chuyện này vốn dĩ anh khinh thường giải thích, nhưng nhìn ánh mắt đó của cô, anh lại không đành lòng.
“Cô cho rằng, những người như chúng tôi làm sao trưởng thành hả? Xuôi gió xuôi nước? Không hề khúc chiết?” Phó Thịnh từ từ mở miệng hỏi lại Tô Ảnh: “Nếu chuyện thấp kém như ám sát mà không tránh khỏi thì sẽ không có tư cách làm người thừa kế của gia tộc.”
Ánh mắt Tô Ảnh lóe lóe, sau đó mở to hai mắt nhìn Phó Thịnh: “Vậy Phó tổng ngài cũng là…”
“Đúng vậy.” Phó Thịnh bình tĩnh nhìn Tô Ảnh: “Những người như chúng tôi trưởng thành trong vô vàn ám toán và tính kế. Muốn trở thành người thừa kế gia tộc thì không chỉ học làm ăn mà còn học rất nhiều thứ khác. Tôi biết cô cảm kích Ngu Đình Huyên đã cứu comoojt mạng nhưng cô nhắc nhở đối phương như vậy thật sự rất buồn cười. Chút ám toán cỏn con này từ lúc cô ta tuổi đến giờ đã nhìn quen rồi. Cho nên đốc ngốc như cô bớt lo việc đi.”
Nói xong, Phó Thịnh không chút khách khí giơ tay chọc chọc cái trán Tô Ảnh.